“Có những lúc người ta không hiểu vì sao mình trải qua một việc nào đó, nhưng
có những tình cờ mà suốt cả cuộc đời, người đấy sẽ không thể nào quên…” Nắng
tắt, màn đêm nhanh chóng phủ lên không gian yên tĩnh mà Hải đang lặng lẽ đi, để
rồi ùa vào lớp ánh sáng dìu dịu của những bóng đèn vàng treo trên cao nơi con
phố của những căn nhà biệt thự … Suốt mấy hôm nay, tối nào Hải cũng ở lại
công ty khá lâu để đọc những cuốn sách trong phòng làm việc của Dương. Mà thật
lạ khi những thứ dễ gây điên đầu ấy, như Hải trước đây vẫn nghĩ, lại có một sức
hấp dẫn kì lạ với cậu. Nhưng có lẽ, một phần nào đó, Hải cũng muốn tạo ấn tượng
với cô thư kí của anh trai mình… - Không mấy khi anh về sớm nhỉ? – Bất chợt,
một giọng nói dịu dàng của một cô gái với mái tóc mượt chấm ngang lưng cất lên.
Hải mỉm cười, nhìn sang cô bé đang tung tăng đi bên mình, gật đầu: - Ừ, anh
bận … Đây là lần thứ hai Hải gặp cô bé. Đó là một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn
nhưng lại đáng yêu mà mỗi khi đi bộ từ công ty về, như cách Hải muốn lại có thể
thấy cô đi xuống từ chiếc xe buýt xanh lạ lẫm, có lẽ là của một công ty tư nhân
nào đó … Và cũng thật lạ khi Hải dường như rất vui, lại thấy cô ấy lần nữa,
vào hôm nay … - Em đang học hay làm gì vậy? – Hải lên tiếng. - Hi. Em
không học nữa – Cô bé đáp – Em đang viết. - Viết ư? – Hải ngạc nhiên hỏi – Em
viết về thứ gì? - Về cuộc sống, anh ngốc ạ! - Ơ … Hải còn chưa hết ngẩn
người thì cô bé đã nháy mắt tinh nghịch rồi tung tăng bước vào một ngã rẽ.
Hải bật cười, rồi chợt giật mình, anh gọi với: - Em tên là gì vậy? Cô bé
ấy cũng mỉm cười, ngoái đầu đáp lại: - Minh Thảo… ngốc ạ ! - Dạo này em
có vẻ rất vui? – Hải nói vào hôm sau, trong một chiều nắng muộn. Có gì đó
trong cậu khiến buổi đọc sách hôm nay xao nhãng. Và thay vì chăm chú vào những
trang giấy trong quyển sách dày cộp những chữ thì Hải liên tục ngó lên chiếc
đồng hồ tròn mà ngay khi tiếng chuông điểm 9 giờ từ nó vang lên, Hải bật cười
vui vẻ trở về nhà theo con đường cũ … - Vì anh đấy! Anh tin không? – Thảo
nhoẻn miệng, tươi cười nói bên cạnh. Hải khoanh tay, hơi lắc lư rồi tì nhẹ
vai vào cô bé, hỏi: - Nhưng tại sao? - Vì anh đã cho em những ý tưởng mới,
những ý tưởng rất hay mà trước đây em chưa bao giờ nghĩ tới, nó rất hợp cho
những trang sách về cuộc sống của em. - Ồ! Vậy có anh trong đó không? -
Một chút nào đấy… - Chỉ một chút thôi sao? - Em bảo rồi, anh ngốc xít lắm
mà! – Thảo cười, lại cười, thật đẹp. Rồi cô bé chạy tung tăng vào ngã rẽ, bỏ
lại Hải phía sau với cánh tay giơ lên vẫy chào … - Thảo này – Hải đang bước
đi bên cạnh cô bé cậu chợt nhận ra thật nhiều cảm xúc lạ mỗi khi ở bên. - Dạ?
– Thảo ngước đôi mắt đen, tròn, lung linh lên nhìn Hải. - Em ăn cơm chưa?
- Em chưa, nhưng… - Anh có thể mời em về nhà dùng bữa không? – Hải nói – …lúc
nào cũng chỉ có anh và anh trai anh, anh muốn hôm nay sẽ khác một chút, được
không? - Ôi… nhưng em – Thảo tần ngần, nhìn vào ngã rẽ. - Sẽ không lâu
đâu, nhà anh cũng không xa lắm mà. Anh muốn được nói chuyện với em lâu hơn… –
Hải khẩn khoản đề nghị - Em sẽ đi chứ? Thảo ngần ngừ, trước khuôn mặt ngây
ngô của Hải, cô bé mỉm cười, đáp: - Uh! Ngốc ạ! “Kính coong…” Tiếng
chuông reo lên và cánh cổng sắt của một ngôi biệt thự rộng rãi từ từ mở ra sau
đó cùng cái dáng ục ịch quen thuộc của cô giúp việc với giọng nói khàn khàn
trầm ấm cất lên: - Cháu về rồi à? - Vâng! – Hải mỉm cười đáp – Anh cháu
vẫn chưa ăn à? - Không. Hôm nay anh cháu có khách nên ăn trước rồi. - Ồ!
Hơi tiếc nhỉ, cô dọn cho cháu 2 xuất nhé… Và Hải khẽ nắm lấy tay và dắt Thảo
vào trong. Cô giúp việc đi sát cậu, thì thầm đủ nhỏ chỉ cho cậu nghe thấy: -
Cô bé ấy xinh thật đó. Hải mỉm cười, liếc lại phía sau với khuôn mặt hơi
ngượng nghịu của mình. Ở đó, Thảo cũng đang mỉm cười đáp lại … Cô giúp việc
đưa hai người đến một căn phòng lớn với chiếc bàn tròn đầy thức ăn cùng hai
người đang ngồi ở đó, cười nói thật vui vẻ. Đó là Dương và một cô gái nào đó
trong bộ trang phục quý phái. Hải hơi ngạc nhiên trước sự có mặt của cô gái ấy,
và để xóa tan điều đó, cô ta giơ tay vẫy chào thân thiện. Hải giật mình, đáp lại
với cái gật đầu nhẹ… Và khi cậu định mở miệng giới thiệu Thảo với anh trai mình
sau đó thì Dương đã đứng dậy, vỗ lên vai cậu và mời cô gái kia sang một phòng
khác với mình… - Anh ấy vẫn vậy đấy! Hơi lạnh lùng nhưng rất tốt bụng – Hải
nói khi Dương đã đi khỏi phòng ăn. Thảo chỉ gật đầu, không nói gì. Cô bé
dường như bị thu hút bởi con mèo đen đang ngồi chiễm chệ trên cái ghế mà vừa mới
nãy thôi Dương còn ở đó. Nó cũng đang nhướn cặp mắt xanh lên nhìn chằm chằm
vào cô bé… Hải nhận ra điều đó, cậu mỉm cười chạy tới bế con mèo lên, gãi gãi
vào tai nó: - Cục cưng này tên là Ogris! – Hải nói – Anh Dương, anh trai anh
ấy, thích nó lắm, suốt ngày nó lẽo đẽo theo anh ấy, vậy mà hôm nay lại ở đây…
Chắc là bởi sự hiện diện của cô gái xinh đẹp của chúng ta đấy mà! – Hải bật
cười, tiến lại giơ con mèo về phía Thảo. - Á! – Thảo bất thình lình hét lên
một tiếng rồi nhảy bật ra sau. Hải hốt hoảng, lo lắng hỏi: - Em sao vậy?
- Em.. Em … sợ … mèo… – Thảo nói cà lăm – Em… em bị… dị ứng… với … lông mèo…
- Ôi… anh không biết, anh xin lỗi – Hải nói rồi vội vàng bỏ Ogris xuống, phủi
sạch đám lông còn bám trên người mình … Con Ogris xù lông, rít lên khè khè
khi bị thả xuống đất như vậy. Rồi nó ngước lên lườm nguýt Hải một cái trước khi
cong đuôi lên, đi về phía Dương vừa đi … Hải mải nhìn theo nó mà không để ý
thấy Thảo đã bắt đầu bỏ đi, chỉ tới khi cô bé tới sát cửa phòng thì Hải mới giật
mình chạy theo … - Anh xin lỗi, anh không biết em bị dị ứng với mèo. Anh nghĩ
em thích nó – Hải giải thích. - Không sao đâu – Thảo nói khi mặt cô bé đã tái
xanh đi – … Em quên mất là hôm nay em có hẹn mất rồi, em phải về đây. - Vậy
anh đưa em về nhé? - Thôi, không cần đâu, em tự về được. - Em biết là anh
không phiền… - Em tự về được! – Thảo ra chiều cương quyết… - Ừ. Vậy em đi
cẩn thận nhé. Mai sẽ gặp sau ha… Thảo không trả lời, chỉ thoáng nhìn Hải bằng
một ánh mắt đượm buồn rồi lặng lẽ trở ra. - À, nhà em ở đâu vậy? Thảo ngần
ngừ, quay lại nhìn Hải… - Cuối ngã rẽ… – Cô bé đáp. - Ừ… cuối ngã rẽ… –
Hải lẩm nhẩm … Và khi ngẩng lên định nói thêm điều gì đó thì cô giúp việc đã
đặt lên bàn đồ ăn mới, nhìn xung quanh rồi nói với Hải bằng một giọng hơi ngạc
nhiên: - Bữa nay cháu đói lắm hay sao mà muốn ăn xuất 2 người vậy? Hải hất
tay chỉ về phía cửa, không đáp … - Ai hôm nay cũng kì quặc thật! – Cậu tự nhủ.
Một tuần sau đó, Hải không gặp được Thảo. Có gì đó thật lạ ở người con gái mà
cậu đang bắt đầu có cảm giác nhớ nhung và thương cảm này. Suốt một tuần ấy, ngày
nào Hải cũng chờ thật lâu ở đầu con phố chỉ để thấy Thảo bước xuống chiếc xe
buýt xanh và được cùng cô bé dạo những bước thật chậm đến ngã rẽ kia và chỉ để
nghe giọng nói dễ thương của cô bé, được nghe cô bé kể những câu chuyện thật
hay, để nghe cô bé châm chọc vài câu nhẹ nhàng mà dí dỏm. Nhưng suốt một tuần ấy,
hình ảnh cô bé như là thứ gì đó thật xa xỉ mà Hải không thể nào thấy được… Và
ngày thứ 7, Hải quyết định không chờ nữa… Cậu đã dừng lại trước ngã rẽ kia, nhìn
sâu vào nó, vào cái con đường mà cậu chưa từng bước tới dù chỉ vài mét. -
Cuối ngã rẽ… Mình phải gặp cô ấy… mình phải gặp… – Hải cúi gằm xuống nhìn chăm
chăm vào mũi giày, lẩm nhẩm tự bảo. Rồi ngẩng đầu lên, Hải quyết định tiến
vào cái con phố, nơi những bóng đèn nhập nhoạng lờ mờ sáng mà một người con gái
bất thần đã đứng ở đó, phía trước Hải… Và cái nhoẻn cười quen thuộc, Hải nhận
ra Thảo. - Em… – Hải ngập ngừng không nói ra hơi.
Hải nhào tới, chỉ
chừng như còn ngập ngừng nhưng cậu vẫn kiềm lại được ý muốn ôm lấy cô bé vào
lòng thật chặt để cô bé không rời xa cậu nữa. - Anh… có muốn đến nơi này với
em không? – Thảo chủ động nói trước. Hải hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng,
cậu gật đầu đồng ý và bước đi theo cô bé. Ngã rẽ không quanh co, nhưng càng
đi càng ẩm thấp, những ngôi nhà cũ kĩ hơn với những mảng tường rêu phong chìa ra
ngoài, phủ bên trên với lớp mái gỗ ọp ẹp và tô điểm bởi các cửa sổ run rẩy, đung
đưa trên lớp bản lề hoen rỉ. - Em…Sống ở khu này chắc vất vả lắm? – Hải bồi
hồi. - Không đâu – Thảo cười mỉm, nụ cười phảng phất một nét đượm buồn – Em
quen rồi mà … Hai người đi bộ và im lặng. Và chợt Hải nhận ra mình nên làm gì.
Cậu ngập ngừng, run rẩy nhưng rồi mạnh bạo, Hải đưa cánh tay lên nắm lấy bàn tay
của Thảo. Thảo chợt khựng lại, vừa lo sợ, vừa bẽn lẽn trước hành động của Hải.
Cô bé vuốt nhẹ mái tóc mình rồi lặng lẽ, dắt Hải đi tiếp. Bật ra một hơi thở
phào nhẹ nhõm, Hải sung sướng đến run người. Cậu đi sát gần bên Thảo hơn, lắng
nghe nhịp trái tim đang rung động của cô bé. - Anh ước chăng quãng đường này
dài mãi mãi… - Anh ngốc! – Thảo bật cười - Làm gì có quãng đường nào không có
điểm kết thúc chứ? - Chỉ cần có em trong đời, mọi quãng đường cùng em sẽ là
vô tận. Thảo chợt trầm xuống trở lại, cô bé không nói gì nữa. Hải cũng không
muốn gặng hỏi thêm, với cậu, hạnh phúc này phải nắm giữ lấy, để ghi nhớ và để
cất giữ trong kí ức mãi mãi… - Đến nơi rồi anh! – Thảo dừng lại khi cả hai
đến trước căn nhà cuối ngã rẽ – Đây là nhà em – Cô bé nói. - Ồ… – Hải thốt
lên khe khẽ. Cậu ngước nhìn lên ngôi nhà và không ngạc nhiên cho lắm vì nó
cũng cùng một tình trạng với những ngôi nhà xung quanh. Chỉ có điều, dưới lớp
mái gỗ là một bóng đèn thắp sáng, bóng đèn duy nhất trong dãy phố này. - Anh
vào trong đi! – Thảo nói sau khi mở cửa chính. Hải gật đầu, bước vào … Nền
gỗ rít lên từng tiếng sau mỗi bước chân của cậu… Căn nhà ảm đạm đến lạ lùng,
những bức vách được dựng lên để ngăn phòng thay thế cho lớp tường tráng lệ nơi
biệt thự Hải sống. “Không quan trọng, mình còn từng ở nơi tệ hơn thế này” –
Hải thầm nghĩ. Thảo sau phút lục đục trong một gian nhỏ gần nơi Hải đứng đã
đi ra và vẫy tay với cậu. Hải nhoẻn cười, bước theo Thảo. - Anh ngồi đi –
Cô bé nói và tự tìm cho mình một chỗ trên chiếc ghế gỗ cũ kê sát một bàn tre đan
tròn. Hải ngồi xuống cạnh Thảo, đỡ lấy tách trà cô bé rót cho mình. - Em
sống ở đây một mình à? – Hải hỏi. - Không, em sống với bà nội – Thảo đáp.
- Ôi, anh vô ý quá, để anh đi chào bà – Hải vội nói và đứng dậy. Nhưng cái níu
tay của Thảo đã khiến anh ngồi lại. - Không sao đâu, bà ngủ sớm lắm, trên gác
ý – Cô bé nói. - Ồ. - Suốt tuần vừa rồi em đã ở đâu vậy? – Hải chợt nhớ ra.
- Em – Thảo ngập ngừng. - Em đã đi đâu? – Hải gặng hỏi. Thảo rút bàn tay
ra khỏi lòng bàn tay Hải, ngoảnh nhìn đi nơi khác: - Em vẫn ở đây thôi… -
Vậy tại sao em không gặp anh ? - Em không muốn. - Anh đáng ghét lắm sao mà
em không muốn gặp anh? – Một chút ngạc nhiên xen lẫn sự xúc động nơi tự tôn bị
xâm phạm, Hải nói. Thảo vội quay lại, đưa ngón trỏ đặt lên môi Hải: -
Không! Chỉ là em sắp phải đi xa rồi. Em sợ… em sợ cứ gặp anh thì sau này sẽ rất
nhớ anh. Hải vội ôm chặt Thảo vào lòng: - Vậy thì em đừng đi nữa, đừng đi
nữa được không? Vì… vì nếu em đã muốn đi thì em đã không gặp anh hôm nay. -
Em không có sự lựa chọn – Thảo cắt ngang – Em phải đi. - Anh không muốn! –
Hải dường như định gắt lên, nhưng cậu vội gìm lại vì sợ kinh động bà nội của
Thảo. Thảo không nói gì, chỉ khép mình vào lòng Hải và lắng nghe một trái tim
đang đập thổn thức. Hải ôm lấy Thảo chặt hơn khi đôi mắt cậu cứ díu lại, díu
lại và ngập vào trong một trạng thái mê man, ngái ngủ kì lạ.. - Thảo! – Hải
gào lên và bật dậy. Rùng mình, cậu nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng
lớn với chăn ga trắng muốt và lớp rèm cửa phần phật bay bởi cơn gió lộng thổi
bên ngoài, Hải đang ở phòng của mình. - Cậu dậy rồi à? – Tiếng nói của cô
giúp việc bất chợt cất lên làm Hải giật mình trở lại thực tại. - Em làm gì mà
hét to vậy? – Dương cũng chạy sang, tì bên cửa phòng, hỏi - Mà Thảo là ai?
Hải vùng dậy, hất lớp chăn đang đắp trên nửa người mình ra, chạy xộc lại chỗ
Dương: - Tại sao em lại ở đây? Ai đã đưa em về? Dương nhìn Hải ngạc nhiên,
rồi bật cười vỗ vai cậu: - Cậu say quá đến quên mất mình vì sao về nhà à?
- Em đâu có uống giọt rượu nào mà say? – Hải thất thần. - Không tin em hỏi cô
An xem – Dương nói. Hải quay vội sang cô giúp việc và nhanh chóng, cậu nhận
được cái gật đầu, trả lời: - Phải, cậu chủ nói đúng đấy. Hôm qua cậu về muộn,
rồi nằm ngay ngoài cửa này, may mà còn biết đường bấm chuông. Là cậu chủ cõng
cậu lên phòng đó. Hải bóp trán, cậu nhớ rõ ràng mình ngủ thiếp đi bên nhà của
Thảo, làm sao một cô bé như Thảo có thể đưa cậu về được đến đây chứ … - Cô
không thấy ai đưa cháu về sao? – Hải hỏi. - Không – Cô giúp việc trả lời –
Lúc nghe tiếng chuông cô chạy ra ngay, nhưng mà chỉ thấy cháu nằm đó thôi, chắc
họ đi luôn rồi… Lần sau đừng uống nhiều như thế. - Cháu không uống rượu! –
Hải gắt lên. Dương lắc đầu, anh bóp nhẹ vai cô giúp việc và mỉm cười: -
Thôi, cô đi làm việc đi, kệ nó, chắc nó còn chưa tỉnh hẳn – Và rồi anh nói với
Hải – Em làm quen với Ly chưa? - Ly? Ly nào? – Hải ngạc nhiên. - Cô gái
anh mời về hôm trước đấy – Dương trả lời – Con gái chủ tịch hội đồng quản trị
tập đồng Star Line, một cô gái tốt, thông minh, sắc xảo. - Chuyện hợp đồng
với đối tác đâu phải của em – Hải đáp. - Anh mời cô ấy ăn để bàn việc là một
chuyện, tạo cơ hội để em làm quen với cô ấy cũng là một chuyện xứng đáng cơ mà.
- Anh biết là em không muốn bị gán ghép mà, hơn nữa, hôm đó anh không thấy em
dẫn bạn về nhà hay sao? – Hải nói. - Bạn? Bạn nào? – Dương ngạc nhiên – Em về
nhà một mình cơ mà? - Không thể nào! – Hải giật mình – Rõ ràng hôm đó em đưa
Thảo về nhà mà! Cô An cũng thấy! Dương lắc đầu: - Không, anh nhớ rõ ràng
em về một mình. Hải nổi quạu, cậu nói: - Không tin em gọi cô An hỏi cho
anh coi! Cô An…Cô An…– Và chợt nhớ ra – À, và cả con mèo của anh nữa, nó còn ré
lên ầm ầm rồi mới chạy theo anh mà. Cô giúp việc cũng vừa chạy lên tới nơi:
- Gì vậy cậu hai? Hải túm lấy hai vai cô, hỏi : - Cô An, cô có nhớ cái hôm
anh cháu đưa một cô gái về nhà dùng bữa, cháu đã mời bạn về không? Cô còn khen
cô ấy rất xinh nữa! Cô giúp việc gật đầu : - Ừ, phải, nhưng cô khen người
bạn mà anh cháu đưa về mà. Cháu về một mình đó thôi, còn cười rất vui vẻ nữa. Cô
lại cứ tưởng cháu gặp gì may mắn lắm. Hóa ra hôm ấy cháu cũng uống rượu à?
Hải buông phắt cánh tay xuống, loạng choạng lùi lại phía sau mấy bước. -
Chuyện này… Chuyện này… - Cậu ngập ngừng, nói không ra hơi. Dương như đã nhận
ra điều gì. Anh rùng mình, rồi tiến đến, ôm lấy cậu em trai: - Anh, anh nói
đi! Dương thở dài, thì thầm với Hải: - Con mèo trước đây… - Trước đây
nó là sao? - Trước đây. Nó cũng ré lên khi thấy bố. - Nhưng bố mất rồi –
Hải thất vọng. - Phải – Dương nghẹn lời - nó ré lên vào hôm đó, cái hôm anh
thấy bố, một tuần sau khi bố mất. Hải giật mình. Cậu bàng hoàng, đẩy vội
Dương ra. Cậu không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy từ cả Dương và cô
giúp việc. - Không! Không thể nào! – Hải hét lên.
Và vùng tới, cậu lao
vụt ra khỏi nhà, bỏ quên cả chiếc giầy trên thềm cửa. Phó mặc những cái nhìn
ngạc nhiên, Hải chạy trên đôi chân trần thẳng tới ngã rẽ, và hướng vào trong đó.
Quãng đường này, cậu đã từng muốn nó dài vô tận, mà giờ đây trong tâm trí Hải
chỉ mong nó thật ngắn, thật ngắn đi cho vừa khít một bước chân. Thở hồng hộc
khi đôi tay chống lên hai đầu gối mỏi nhừ. Hải ngước nhìn lên căn nhà cuối ngã
rẽ. “Cộc, cộc, cộc” – Cậu gõ lên cánh cửa gỗ cũ kĩ. - Ai đấy? – Một giọng
nói ấm áp nhưng già dặn từ trong nhà phát ra. Hải nhanh chóng đoán ra, đó là
bà nội của Thảo. - Dạ, cháu là bạn Thảo! “Kétttt” – Cảnh của gỗ hoen ố rít
lên khi bà cụ mở ra từ bên trong. - Cháu là bạn của Thảo à? – Bà cụ hỏi. -
Vâng! Cháu là Hải! Cháu đến thăm Thảo được chứ ạ? Bà cụ thở dài, gật đầu:
- Ừ. Cháu vào đi, Thảo ở trên gác. Hải gật đầu, cố nén cái bật cười mừng rỡ.
Nó đi theo sau bà cụ mà cồn cào ruột gan, chỉ chừng muốn bế bà lên cho lẹ.
Nhưng rồi thì cả hai cũng đã lên được tầng trên. Bà cụ lặng người, chỉ vào
một cánh cửa góc hành lang. - Cháu vào đi. Hải gật đầu, cúi chào bà rồi
bước về phía đó. Chạm tay vào nắm đấm cửa, Hải khẽ mỉm cười. - Thảo à, anh
đã nói là… – Hải vừa nói, vừa xoay nắm đấm, bước vào trong. Và cậu chết lặng,
đứng như tờ trước một bàn thờ nhỏ, nơi ở trên đó là khuôn mặt ngây thơ, xinh xắn
của Thảo trong bức hình phúng viếng… - Lâu rồi đã không còn ai đến thăm nó -
Bà cụ nghẹn ngào, bước vào phòng. Đã 3 năm rồi. Hải bàng hoàng, đôi môi lắp
bắp, không nói lên lời. Bà cụ già kéo ngăn tủ nhỏ trong góc phòng, lấy ra một
tập giấy thếp cũ với chi chít những chữ trên đó. - Là bản thảo trước đây của
Thảo – Bà cụ nói – Nó bảo, bạn nó, nếu ai muốn, có thể cầm lấy mà viết tiếp về
câu chuyện cuộc sống cho nó. Cháu muốn chứ? Hải run run, nhưng rồi nó gật
đầu, chìa hai tay đón lấy những tờ bản thảo từ bà cụ. Loạng choạng, Hải ngồi
gục xuống một gốc cây trong vườn. Cậu đã đọc đi đọc lại những gì Thảo viết, và
đôi mắt chỉ dừng lại ở chính dòng cuối cùng trong tờ bản thảo hoen ố nhất. “Khi
tình yêu bắt đầu, thời gian, không gian và cả khoảng cách của sự sống, cái chết,
có chăng chỉ là một ranh giới mong manh không ngừng lắng chờ đợi một âm thanh
siêu thoát. Ừ, mà thế, nhưng em vẫn chờ, chờ một câu nói”. - “Anh yêu em” –
Hải viết tiếp…