Buổi sáng, trên bậu cửa sổ, ánh sáng chan hòa, thứ ánh sáng dìu dịu, đìu hiu,
buồn đến gai người. Cảm giác khi mở mắt ra càng trở nên hoang hoải, chống chếnh.
Có người nói “Con người ta buồn nhất, cô đơn nhất là khi thức dậy”. Linh thấy
đúng quá chừng. Trong đầu dâng lên một nỗi lo sợ mơ hồ, tay chân bải hoải, mụ mị
cả đi. Muốn bật dậy nhưng đầu nặng trĩu, quay cuồng bởi những suy đoán. Màn máy
tính bật sáng, online một cánh vô thức. Đèn báo có thư đến. “Linh à! Hải
Anh đi rồi, hai ngày trước. Anh phải đi thôi để giải thoát có thế em mới không
tiếp tục chịu tổn thương. Anh yêu em đó là sự thật, nhưng anh không được lựa
chọn. Nếu không đi anh sẽ nổ tung mất, vì lo lắng cho anh, cho em và…cho cô ấy.
Hải Anh – đó là một dòng chảy khác với những dòng chảy thông thường. Nếu là
nước, gặp đá nó sẽ luồn qua khe mà chảy, nhưng một dòng nước trườn qua đá, quăng
mình từ trên cao xuống để bọt tung trắng không trung, đó mới là Hải Anh. Cô ấy
như một cây mầm lách ra từ khe đá để sống, cô độc và thách thức. Bản thân cô ấy
không thể làm khác được. Ai sinh ra cũng có số mệnh. Theo lẽ thường, ai cũng có
một bàn tay để nắm lấy khi yếu mềm. Nhưng số mệnh của Hải Anh mãi không thể nắm
được bàn tay dành cho mình. Nếu có thể gần Hải Anh, anh tin em cũng làm như
anh bây giờ. Với một cô gái trẻ nếu có một đời sống nội tâm phiêu linh, một tâm
hồn tha hương mãi không thể có bến đỗ: Đó là một số phận bất hạnh. Nếu anh
yên tâm về bên em tức là anh độc ác với cả ba chúng ta. Hải Anh cũng giống như
em, không yêu cầu ở anh bất cứ điều gì. Nhưng chính vì vậy anh càng cần phải có
trách nhiệm với cả hai. Cô ấy chỉ còn hai tháng nữa thôi. Anh muốn hai tháng
cuối cùng, cô ấy được sống như lẽ thường một người con gái bình thường được
hưởng. Yêu em!” Linh thấy hình như mình đang mơ bị rơi từ một tầng cao,
rơi mãi, rơi mãi vẫn không chạm được tới đáy. Toàn thân ngập đầy cảm giác chênh
vênh như phóng xe từ một con dốc cao với tốc độ lớn. Căn hộ với giàn hoa
tigôn xanh mướt lá ngoài ban công vẫn ấm sực mùi của anh. Tàn thuốc hút dở bị
dập vội, túi thức ăn cho cá vẫn mở, đặt ngay cạnh bể. Bản thiết kế anh bảo hai
hôm nữa phải giao nộp còn vẽ dở. Chiếc áo sơ mi kẻ Linh nhắc anh thay hôm qua
còn treo trên mắc phòng tắm chờ giặt. Tất cả đều im lìm, yên lặng. Mọi dấu hiệu
đều cho thấy một cuộc sống bình thường sẽ tiếp diễn vào ngày hôm sau. Nhưng chủ
nhân của nó giờ biến mất, như kết quả của sự thôi thúc đột ngột không thể cưỡng
lại. Người đi dù chưa biết phải đi đâu nhưng ít ra còn có một mục tiêu cụ thể để
kiếm tìm, đeo đuổi. Còn người ở lại, có nơi để đi, có nhà để về nhưng vô định
đến đáng thương. Làm sao để tiếp tục, làm cách nào để vượt qua? Linh không hiểu,
không làm cách nào để có thể đồng cảm với kiểu yêu của anh với mình, kiểu nhớ
thương, hoài vọng với một miền xưa cũ vốn biết chắc sẽ chỉ có khổ đau. Hải Anh
là điều gì trong tim anh? Vết thương có thể lành, nhưng còn vết sẹo nó để lại
mãi không thể mất đi được sao? Nhớ lần đầu tiên gặp Hải Anh, cô linh cảm
người con gái này sẽ là nỗi ám ảnh suốt cuộc đời mình. Phòng hát ồn ã tiếng
nhạc. Mọi người nói chuyện với nhau bằng tiếng cười, ào ào chào hỏi qua quýt rồi
nhanh chóng hòa vào cuộc vui như thể chào hỏi giữa họ là quá khách sáo và xa lạ.
Anh sôi nổi, nhiệt thành khiến sự xuất hiện của Linh bớt lạc lõng, thậm chí là
gây chú ý. Anh luôn như thế, nhẹ nhàng đủ để Linh thấy được yêu thương, mạnh mẽ
đủ để Linh thấy mình nhỏ bé. Một niềm tin chắc chắn rằng anh đến với Linh là kết
quả của sự suy nghĩ chín chắn và có trách nhiệm. Cô tự thấy mình xứng đáng nhận
được tình yêu đó sau hai năm chờ đợi. Nhiều lúc nghĩ lại, Linh chẳng biết mình
dũng cảm hay là ngốc nghếch. Chỉ chờ thôi chứ không hy vọng, như thể không làm
khác được, không quên nên phải nhớ. Đơn giản vậy thôi! Cửa phòng chợt mở, ánh
sáng ùa vào ôm gọn một dáng người nhỏ nhắn, theo sau là Nam – bạn thân của anh.
Ai cũng ồ lên, tiếng hát im bặt. Mọi người chào đón bằng tất cả sự vồn vã. Anh
chàng đang nghêu ngao hát nói luôn vào mic: “Oa, Hải Anh hả, muốn con gái lớp
này tức điên lên vì ghen tỵ hay sao. Bạn ngày càng xinh đấy nha.” Một luồng
điện xẹt qua làm đầu Linh đông cứng lại, cánh tay đang ôm trong lòng khẽ giật
lên bất ổn. Thì ra đây là Hải Anh, người con gái khiến trái tim anh đóng băng
trước tình cảm của Linh suốt hai năm. Bức vách vô hình, Linh luôn mơ hồ nhận
thấy giữa mình và anh đang hiện diện rõ ràng trước mắt. Chưa khi nào sự im lặng
của anh lại làm Linh nhói buốt đến thế. Chị ngồi ngay phía đối diện, bàn tay
với vết sẹo dài hiện ra trước mặt anh. Trong mắt anh, chẳng thấy gì khác ngoài
nỗi nhớ nhung kìm nén. Thoáng thấy ngón tay anh khẽ ẩn sâu như muốn siết chặt
thêm nữa. Trong khoảnh khắc, Linh thấy mình không còn tồn tại nữa. - Lâu rồi
mới gặp, Trung khác quá! – Chị khẽ nhoẻn cười. Ánh nhìn kia sao dịu dàng quá đỗi
và nụ cười thì… Ký ức trong Linh ùa về. “Em có biết là lúc cười trông em
tuyệt lắm không, thêm chiếc răng khểnh nữa thì hoàn hảo”. Anh nói với vẻ si mê
lộ liễu khiến tim Linh như muốn tan chảy. Cô vui đến mấy tuần sau, ngày nào cũng
ngồi trước gương và cười một mình, ngắm một mình. Giờ Linh mới hiểu đó không
phải là một lời khen, đúng hơn nó là niềm khao khát, nỗi nhớ nhung, mong tìm lại
hình dáng cũ của một người chưa bao giờ cũ trong anh – kể cả khi đã yêu Linh.
Ngay cả Linh cũng thấy mềm nhũn trước nụ cười ấy, huống chi… Không thể phủ nhận
chị sở hữu một nụ cười nhiều người phải mơ ước. Nó bao chứa một nét cuốn hút lạ
lùng. Lòng Linh ngợp lên những cảm xúc xáo trộn, vừa muốn rời khỏi nơi đó,
lại vừa muốn ở lại để xác định rõ một điều, một điều kể cả khi ngủ cô vẫn miên
man tự hỏi. Bất thần, bàn tay với vết sẹo dài trên mu bàn tay lướt sang phía
Linh, đôi mắt mở to. Linh nhìn thấy trong đó có điều gì rất tối, nhiều u uất
được gửi đi trong ánh nhìn. Chị thoáng ngỡ ngàng sau lời giới thiệu của anh về
Linh. Nhưng trong tích tắc, miệng chị lại mở rộng: - Trung à, cuối cùng cũng
có người trói được chân rồi. - Em thật xinh. – Quay sang Linh, chị nói.
Bất giác tay Linh bị siết chặt suýt nữa bật lên thành tiếng. Chị vội thả ra, hơi
thảng thốt giống như nhận ra mình vừa làm một việc vô thức. Nam ghé sát lại
và chị bị cuốn đi, hoà vào câu chuyện của mọi người. Nam quan tâm đặc biệt đến
chị, Linh nhận rõ điều đó khi anh khẽ gỡ ly rượu trên tay chị xuống, khi anh cúi
thật thấp xuống tóc chị, và cánh tay luôn trải rộng trên thành ghế phía sau. Có
lúc mái đầu chị ngã ra sau, tóc xõa kín bàn tay anh. Vẻ si mê lộ rõ trên mặt,
trong mắt Nam. Còn chị dường như cố tình không bận tâm đến điều đó, buông lơi
hành động mà vẫn tạo ra sự lạnh lùng cần thiết, một sự lả lơi thông minh.
Tan tiệc, anh đưa Linh về, tới nhà, anh bị bố Linh giữ lại. Bố quý anh. Nhìn anh
cười tiếp chuyện bố, Linh chỉ muốn oà khóc. Vừa phải làm vui lòng Linh, vừa khổ
sở đè nén nỗi nhớ đến khắc khoải một người, nghĩ vậy lòng Linh như muốn thắt lại.
Tiễn anh ra ngõ, Linh cố cười: - Hôm nay em rất vui, bạn anh ai cũng dễ
gần, chị Hải Anh… - Anh xin lỗi. Anh cần một chút thời gian nữa. - Anh
đừng áy náy. Bao lâu nữa em cũng chờ, chỉ cần anh được sống thoải mái. - Anh
cũng không muốn như thế này mãi. Hai năm rồi, giờ mới gặp lại một lần. - Lúc
chờ xe, em tình cờ nghe thấy chị Hải Anh nói chuyện với bạn. Hình như chị ấy vẫn
chưa yêu ai. Có phải anh còn… - Không, ngay từ đầu đó đã là một mối tình bế
tắc, không hy vọng rồi. Anh không… - Em hiểu rồi. Không phải anh hy vọng mà
là anh chưa yên tâm? Anh sợ rằng trong khi bên cạnh anh có một người để chia sẻ
thì chị ấy vẫn chỉ một mình? Chưa dứt câu nước từ đâu kéo nhau dâng đầy trong
mắt. Anh khóc – không có nước mắt, nhưng Linh biết anh đang khóc và đau hơn Linh
nhiều lần. Đó là lần đầu và có lẽ cũng là lần cuối cùng Linh gặp Hải Anh.
Ngắn ngủi nhưng dấu ấn để lại dai dẳng đến mãi sau này. Không đầy một tuần sau,
Linh nhận được e-mail của anh. Vào một buổi sáng, khi vừa tỉnh dậy sau một cơn
mơ dài thấy mình bị rơi trong không trung vô tận, vô cùng. Gió đêm lanh lảnh
luồn thốc vào mớ tóc dày, những sợi tóc mới cắt quất vào má nghe rát quá chừng.
Linh ngồi bó gối trên bậu cửa, khuôn mặt xanh bởi ánh sáng từ màn hình máy tính
chiếu vào. Mỗi lần thấy tinh thần bất ổn Linh đều đi cắt tóc, như một cách tự “lên
dây cót tinh thần”. Trước đây, phương pháp ấy khá công hiệu. Thế nhưng, mái tóc
chấm gấu áo cắt mãi giờ gần sát cổ mà mỗi lần cắt xong, chỉ thấy lòng thêm trống
trải, lơ lửng như chiếc thuyền giấy bất định trên dòng nước miên man chảy.
Hai tháng kể từ ngày anh đi… Hai tháng nhường chỗ cho hạnh phúc của một người
được tỏa sáng và không biết bao nhiêu tháng ngày về sau để hàn gắn. Giờ này họ
đang ở đâu, linh hồn ấy hòa vào núi rừng bạt ngàn hay chưa? Hai tháng qua
không biết anh có tìm được Hải Anh không, hay giờ này vẫn lang thang đâu đó mòn
mỏi tìm. Lần cuối gặp, Linh nhớ anh nói: “Là cô ấy tình nguyện đi tới một nơi
chỉ có rừng và núi. Một khi tâm hồn không muốn và không bị trói buộc thì việc ở
đâu cũng như nhau thôi”. Như thế làm sao anh gặp được tâm hồn ấy? Hai tuần
trước, gặp Nam, thấy anh buồn. Anh bảo sẽ vào miền Tây, công ty anh có chi nhánh
trong đó, đi để mong nén được mối cảm tình đau đáu trong lòng. Một ngày trước
khi biến mất, Hải Anh nói sẽ mở lòng với Nam. Nhưng, cũng như Trung, chị biến
mất trong khi mọi dấu hiệu cuộc sống đang diễn ra bình thường. Nam bảo đáng nhẽ
người đi tìm Hải Anh phải là anh, nhưng anh biết chỉ có Trung mới có thể kìm giữ
và xoa dịu được tâm hồn cô ấy, từ trước đến nay vẫn thế, bao năm vẫn vậy. Căn
bệnh Hải Anh mắc liên quan đến tinh thần, một dạng khác của trầm cảm, nhưng nguy
hiểm như một loại ung thư. Lúc chia tay, Nam nắm lấy vai Linh, chao chát nói:
“Có những kiểu yêu dẫu biết rằng đau đớn nhưng vẫn không thể khác được. Ngay từ
đầu, yêu Hải Anh, anh tự dặn lòng mình như thế, nhưng không sao níu giữ được vào
tay mình. Trung là người có trách nhiệm, cậu ấy sẽ quay về, em phải tin như thế.
Cố lên em à!” Chưa bao giờ Linh để mình yếu mềm như vậy, cô khóc nức nở
trong lòng Nam. Nam đi là Linh mất đi một điều gì đồng cảm, ít ra anh cũng là
người ở lại, giống như Linh, đều là những dải đất hoang vắng ngóng đợi, chờ
trông một cái gì không rõ, mơ hồ, nhàn nhạt đến điên người. Nhiều đêm Linh
lặp đi lặp lại một giấc mơ giống nhau. Cô thấy một dòng cát nhỏ từ trên cao,
từng hạt từng hạt lóng lánh chảy vào tay mình. Những hạt cát mát mịn cọ sát vào
lòng tay. Cát ngày một nhiều lên nhưng khi những ngón tay khẽ khàng khép lại thì
chúng lại từ từ chảy tuột vào không trung và Linh giật mình tỉnh giấc thấy mặt
giàn giụa nước mắt. Yêu anh, Linh cảm giác như mình đang nắm cát trong tay,
không dám nắm vì sợ nó đau, nhưng cũng không nỡ bỏ bởi sợ mình đau. Nam đi,
Linh phải trông thêm một căn hộ nữa, căn hộ của Hải Anh. Lần đầu tiên bước vào
thế giới của chị , Linh thấy thất vọng bởi ham muốn khám phá ngay lập tức tiêu
tan. Căn hộ hầu như không có gì đặc biệt, nó đơn giản và lạ với một người con
gái. Linh tìm khắp phòng cũng không moi đâu được một mảnh gương nhỏ. Phụ nữ càng
đẹp càng thích soi gương, mẹ thường nói với Linh như vậy. Nếu đẹp như chị, Linh
sẽ không chỉ gắn trong phòng mình một mà phải hàng chục tấm gương để quay đi
hướng nào Linh cũng có thể ngắm được mình. Chiều nay, chẳng hiểu sao cắt tóc
xong Linh chạy một mạch đến căn hộ của Hải Anh. Nhìn những lọn tóc nhỏ từ từ rớt
xuống, Linh bỗng thấy hờn giận một cách vô cớ. Tất cả đều từ chị mà ra. Linh
muốn đập vỡ cái gì đó, muốn đốt cháy cái gì đó bừng bừng nóng lên trong người.
Trong phòng của chị, Linh thấy ớn lạnh. Dường như cái lạnh lẽo lẩn quất quanh
đây từ rất lâu rồi, có thể ngay từ lúc chủ nhân của nó còn đi về nơi đây. Bất
giác, Linh nhớ tới khuôn mặt chị vào buổi tối trong lần gặp đầu tiên. Lúc chờ
anh lấy xe, nhìn tới nhìn lui, bỗng thấy chị đang im lặng chăm chú vào màn hình
điện thoại, khuôn mặt u tịch như một vệt dài xa vắng, buồn xa xăm, cảm tưởng như
chỉ cần nhìn lâu một chút nữa thôi Linh khóc theo được. Bầu trời bên ngoài
sáng và rộng. Linh ngồi lặng như thế rất lâu. Chợt cửa sổ mở tung, gió mạnh dạn
lùa vào như thể chờ sẵn bên ngoài từ rất lâu rồi. Nghe thoảng tiếng leng keng
rất thanh phát ra từ chiếc chuông gió treo trên khuôn cửa sổ. Chiếc chuông bé,
chỉ như một ống tre mảnh, bên trong là sợi dây dài mảnh treo quả chuông, phía
dưới gắn sợi duy băng đỏ như một tấm bùa cầu may. Tiếng chuông phát ra đều đặn,
thanh thoát, từng giọt âm thanh khẽ khàng, mơn man cuốn lấy tâm trí Linh, xoa
dịu cơn nóng bốc lên trong lòng. Thời khắc cuối ngày bắt đầu đổ bóng. Không
gian trở nên yên bình và thân quen quá đỗi, giống như căn phòng này là của Linh
vậy, chẳng phải mỗi ngày Linh đều đến quét dọn, còn đội mưa đến vì chợt nhớ ra
tấm ri đô phơi ngoài ban công chưa cất. Và biết đâu, Hải Anh cũng thường ngồi
như thế, tại chính chỗ Linh đang ngồi đây, lưng dựa vào cửa và hướng ra ngoài
kia, mọi thứ đều tươi vui. Phải chăng đó là cách để chị vượt qua số phận buồn
thảm, cô đơn từ lúc sinh ra, từng ngày từng ngày một, cho tới tận khi giã từ mọi
thứ. Linh ôm mặt nấc khan từng tiếng lớn. Cảm giác mất mát đột ngột trào lên
dữ dội. Có khi nào chủ nhân của nơi này giờ đã thuộc về một thế giới khác? Có
khi nào anh sẽ không còn quay lại? Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa,
chỉ cần được chờ đợi là cuộc sống có ý nghĩa rồi. Làm chủ một trái tim không có
nghĩa phải giữ trái tim ấy bên cạnh mình. Có phải đó là cách mà Hải Anh nắm
giữ trái tim anh suốt bao nhiêu năm qua?