Mối tình đầu trôi qua... không bao giờ trở lại. Nhưng mà nỗi xót xa... như
gió lùa thổi mãi.
Ngày ấy anh về thực tập tại trường Đại học Huế, em còn
là cô sinh viên năm thứ nhất. Ngay giờ học đầu, em đã nhìn anh như một thần
tượng. Cái tuổi mới lớn như bọn con gái chúng em là cái tuổi đi tìm. Có đứa tìm
thấy ngay cho mình một mẫu người lý tưởng. Chẳng phải vì ước mơ đã định hình
cũng chẳng phải vì cảm thức đã sàng lọc những rung động non nớt. Con gái mà! Đôi
khi nhìn qua giọt nước thấy cả bầu trời. Đứa nào mà chẳng thích có bầu trời
riêng xanh ngắt, cao vời vợi.
Anh là bầu trời của em ngày đó. Anh đẹp
rất Hà Nội. Em chưa từng đặt chân đến đất Hà Thành, nhưng trong tâm tưởng của cô
gái sông Hương, anh là hiện thân của một vùng đất tươi sáng, tưng bừng, náo nức
những dòng đời cuộn chảy, khác hẳn với Huế Cố Đô của em, cái trầm mặc hiện cả
lên ánh mắt. Có lần anh bảo mắt em sao buồn? Em về nhà lén soi gương, thấy mắt
em có vẻ buồn thật. Nhưng em không biết đó là anh khen hay chê?
Cái gì ở
anh em cũng thấy đẹp, thấy hay. Giọng Hà Nội đủ sáu âm thanh em nghe êm lạ. Em
nghe các ca sĩ Hà Nội hát, em cũng bắt chước uốn theo giọng. Anh bảo đừng làm
thế mất đi cái ngọt ngào của tiếng Huế. Hò Mái Đẩy không thể hát theo giọng Bắc
được, anh bảo thế. Anh thích ''Miêng mang'' hơn là ''miên man'' anh thích nghe
''triềng miêng'' hơn là ''triền miên'' bởi cái âm ''n'' đứng cuối làm cho dòng
tình cảm chảy không xuôi dài, ý thơ bị tắc nghẽn, anh bảo thế. Từ đó em thôi,
không cố bắt chước giọng Bắc nữa.
Cứ đến giờ giải lao, em cố nấn ná ở
lại trong lớp học để được anh nói chuyện. Bọn con gái đi ngang cứ nguýt ngắn,
nguýt dài.
Anh hỏi ở Huế có món ăn gì bình dân mà ngon nhất? Anh bảo ở Hà
Nội anh thích nhất món bún ốc ở chợ Đồng Xuân. Lạ nhỉ, người sang rứa mà tính ưa
bình dân. Em nói Huế có món cơm Hến ở cuối chợ Đông Ba hay ra Cồn Hến, hơi xa Vĩ
Dạ vài cây số, gần thì ở bên kia cầu Tràng Tiền. Phải xuống dưới chân cầu lặng,
ở đó có xóm lao động lam lũ, dân vạn đò sông nước mà. Thế nhưng bọn con gái
chúng em thỉnh thoảng cũng hay xuống đó. Nói xong em thấy ngượng vì để lộ chuyện
con gái hay thèm ăn vặt. Hai hôm sau, anh nói anh đã đi ăn thử rồi. Quả là ngon
đặc biệt, rất Huế, chỉ có điều rằng... khi anh đang ngồi ăn thấy tiếng chào thầy
quen quen, anh quay lại đã thấy mấy bóng áo dài tinh nghịch cười khúc khích rồi
biến mất sau chân cầu làm anh ngượng quá!
Một lần anh hỏi chủ nhật em
thường làm gì? Em thưa chủ nhật em thường đi Chùa với Mạ em. Em kể. Mạ em tu tại
gia nhưng không có lễ Chùa nào Người vắng mặt. Mỗi lần đi chùa Mạ thường dắt em
theo. Đi lâu thành quen, thành một lẽ không thể thiếu trong cuộc đời. Anh hỏi em
có tin Phật không? Em suýt buột miệng nói:
- Thầy hỏi chi lạ rứa? Lẽ nào
trên cuộc đời này có người không tin Phật?
Nhưng em kịp nín thinh. Hồi
lâu em sẽ sàng nói:
- Thưa, em tin.
Anh nhìn thẳng vào mắt em một
hồi. Em thấy anh không cười, rứa là anh tin em nói thật. Chắc lúc đó mắt em
thành kính lắm.
- Em cùng Mạ thường đi Chùa nào?
- Chùa Thiên Mụ.
Rồi một chủ nhật nọ, như thường lệ em theo Mạ thắp nhang lễ Phật tại chùa
Thiên Mụ, em cúi đầu niệm Phật thì bỗng cảm thấy như có luồng khí nóng chạm sau
gáy. Em thấy lòng lâng lâng khó tả. Em vô tình quay lại thì bắt gặp ánh mắt của
anh...
Một hôm anh ngỏ ý muốn đi thăm các làng lân cận Huế. Em bỗng nảy
sinh ý định đưa anh về thăm Hương Trà quê nội. Em nói em sẽ xin phép đưa anh đi.
Anh bảo cho anh đến nhà xin phép bố mẹ. Em nói Ba Mạ em chắc không phản đối tuy
hai cụ rất nghiêm theo lối nho gia, không cho phép em được giao du với bất kỳ ai
khác giới. Khi em thưa Ba Mạ rằng thầy giáo muốn con đưa thầy về thăm quê. Ba em
không chút suy tư bảo.
- Đi với thầy giáo thì được.
Ba Mạ em rất
tôn thờ các bậc giáo học. Nói đến thầy giáo như nói đến một cái gì thiêng liêng
lắm. Vì lẽ đó mà Ba em khuyên em thi vào trường sư phạm.
Từ đây về làng
Thanh Lương huyện Hương Trà có nhiều lối đi. Có thể đi xe đò, xe lam hay xe
honda. Em đã chọn đường sông để đưa anh đi. Sông Hương với con đò nhỏ êm trôi
lặng lờ. Người chèo đò như cố tình khua nước thật khẽ, thật nhẹ. Em muốn có
nhiều thời giờ để được nói chuyện cùng anh nhưng em lại không biết nói gì. Chỉ
cần ngồi bên anh là em mãn nguyện lắm rồi. Anh bảo lần đầu tiên anh đi chơi
thuyền trên sông Hương mà lại được cùng đi với một cô gái Huế dễ thương (em để ý
thấy anh không nói: đáng yêu). Anh nói vậy là sao? Là anh muốn gì? Là anh ?...
Em muốn hỏi mà không dám. Em chỉ cúi đầu. Anh ngồi đối diện với em. Em biết anh
đang ngắm nhìn em, cái thẹn thùng làm má em ửng đỏ. Em thấy nóng rền trên má.
Anh nói sông Hương thật lạ, dường như đứng yên không chảy. Chao ôi giá
mà anh biết được, dưới lòng sông vẫn chảy những con nước ngầm! Anh bỗng cầm tay
em. Một cái gì như luồng điện chạy run rẩy khắp người em. Em vô tình rụt tay lại.
Em cũng chẳng biết tại sao em lại làm thế? Tại cái tay em vụng về đó mà! Cả hai
cùng ngượng ngùng. Anh khẽ nói ''Anh xin lỗi em''. Em sung sướng nhận ra rằng
anh đã đổi cách xưng hô rồi. Em càng ngượng ngùng lúng túng, càng không biết nói
năng chi. Chính em mới có lỗi. Anh lơ đãng nhìn vào phía bờ sông, nơi có những
cụm bèo lênh đênh vô định... Em bỗng gặp mình đang lén nhìn trộm anh, rồi một
câu hỏi bâng quơ trong đầu em dậy lên như sóng, lăn tăn như sóng làm xao xuyến
lòng em.
- Chẳng biết anh đã cầm tay bao nhiêu người con gái? Trai Hà
Nội mà! Rồi em tự trách mình xấu tính.
Em trốn Mạ lên chùa coi bói. Thầy
nhìn em rồi coi tay. Em đánh bạo hỏi chuyện tình duyên, hạnh phúc. Thầy bảo tuổi
em phải một lần đứt gánh, dở dang. Hậu vận mới thành đôi lứa.
Bao giờ
mới đến hậu vận hỡi ông Cao Xanh?
Mùa thỉnh giảng đã hết. Thầy trò chia
tay nhau. Anh hẹn gặp em trên cầu Tràng Tiền rồi từ đó thả bộ xuống bên kia sông
Hương. Anh bảo anh có chuyện muốn nói... Anh nói anh muốn nhìn thấy em trong
chiếc áo dài màu thiên thanh. Có điều gì anh muốn mà em không chiều ý?
Em hồi hộp chờ đến giờ hẹn để được nghe anh nói điều quan trọng. Giờ hẹn đã đến.
Anh đứng chờ em trên cầu Tràng Tiền, rồi thả bộ đi dọc bờ sông Hương. Giờ này
con nước đang lên, dòng sông nom đầy đặn. Thỉnh thoảng có cơn gió lùa mơn man
mặt nước bồng bềnh giống như khuôn ngực hồi hộp....
Cuộc chia tay đơn
giản, em nóng lòng chờ anh nói điều quan trọng. Em đến trong chiếc áo dài màu
thiên thanh như anh muốn là để được nghe điều anh sắp nói. Em đi bên anh chờ
đợi. Chờ đợi ngay cả khi đang đi bên anh. Phút chia tay không nói được gì nhiều.
Anh nói anh sẽ nhớ em mãi mãi. Anh nói bao giờ ai có tin vui hãy báo cho nhau
mừng. Chẳng lẽ đó là điều quan trọng anh muốn nói? Nước mắt vòng quanh nhưng em
cố giữ. Anh bỗng dừng lại nhìn em, rồi hai tay anh như muốn làm một cử chỉ gì
nhưng lại buông xuôi. Em mở cặp học trò lấy phong thư màu thiên thanh. Em nói em
tặng anh làm kỷ niệm. Anh mở phong thư và với sự ngạc nhiên đến trẻ con anh nói:
- Ôi, hoa nhài!
Em không cầm lòng được, nói trong tiếng nức nở.
- Không phải hoa nhài đâu anh, mà là bông Lài đó!
Từ hôm đó em
chờ tin anh. Cuộc đời sinh viên đã qua bao nhiêu năm rồi. Lại thêm bao nhiêu năm
em làm cô giáo và cũng là từng ấy năm em đợi chờ. Em sẽ còn đợi chờ nữa. Anh ơi,
cho đến bao giờ...
Người con gái ngồi chấm bài trong một căn nhà nhỏ ở
Thành Nội, thỉnh thoảng cô cắn bút nhìn qua cửa sổ, đưa ánh mắt dõi theo những
giọt mưa dài từ mái lá. Ngoài kia khu vườn thâm u. Mưa Huế kéo dài đã hơn mười
ngày nay chưa chấm dứt. Đường vào Thành Nội vắng hẳn người đi.
Vào một
trong những ngày mưa tầm tã trống vắng đó, có một cánh thư lạc loài bay về xứ
Huế. Cô từ từ bóc phong thư và rút một thiệp màu hồng với dòng chữ ''Em hãy chúc
mừng hạnh phúc của anh đi!'', ngoài phong bì có con dấu của bưu điện: