- Mình chia tay thôi anh - cô lên tiếng. Không lên giọng xuống giọng, không
rào trước đón sau, giống như cô định nói: "Mình về thôi anh" nhưng lại dùng sai
từ.
Anh cười. Uể oải đứng dậy.
- Ừ, cũng tối rồi. Để anh đưa em
về.
- Không - cô lắc đầu, mắt vẫn nhìn xa xăm ra biển - ý em muốn nói
chia tay nghĩa là hết rồi. Mọi chuyện giữa anh và em nên chấm dứt ở đây.
Anh hơi sững lại, vẻ khó hiểu nhưng ngay lập tức đã bật cười, anh nghĩ chắc
cô đang hờn dỗi chuyện gì.
- Em đang giận à? - anh kè sát vào tai cô và
cố tình nói thật nhỏ giọng. Cô thoáng rùng mình. Anh có một chất giọng rất đặc
biệt, nhất là mỗi khi thì thầm, nghe quyến rũ lạ. Cô quay lại nhìn anh, cố mỉm
cười thật bình thường, mắt mở to không chớp, cô cần giữ cho tâm hồn mình tĩnh
lặng. Cô không muốn anh đọc được điều gì trong đôi mắt cô.
- Anh biết,
em chưa bao giờ giận anh. Trước đã như thế, bây giờ vẫn vậy. Chỉ là, em cảm thấy
mệt mỏi lắm. Em không muốn tiếp tục nữa. Thế thôi.
Nụ cười trên môi anh
tắt hẳn. Anh mím môi, thoáng chút bối rối.
- Cô ấy... ừm... nói gì với
em à?
- Không gì cả.
- Thế sao em... muốn chia tay?
Cô
thở dài, nhìn thật sâu vào mắt anh. Anh không hiểu ý cô hay giả vờ không hiểu.
Trò chơi này đã kéo dài rất lâu rồi. Cô thì muốn có kết quả nhưng anh lại không
chịu kết thúc. Anh thoả mãn đứng giữa tình yêu của hai người con gái. Anh không
mất gì, ngược lại, anh được rất nhiều. Lần đầu tiên, cô thấy thắc mắc: "Có phải
là ích kỷ không khi anh hành động như vậy?".
- Hay là em... không còn yêu
anh nữa? - anh hỏi khi thấy cô im lặng.
Cô thấy xót xa. Yêu? Chính cô
cũng không biết mình có yêu anh không. Cô đã đi bên anh suốt năm năm qua, không
hy vọng điều gì. Cô hạnh phúc với những gì mình có. Cô đơn giản chấp nhận vị trí
của mình mà không một lần suy xét nó có đúng là dành cho cô không.
- Em...
thật... không còn yêu anh sao? - giọng anh có vẻ run run. Đôi mắt đã ươn ướt.
Cô luôn bất ngờ trước những phút yếu đuối của anh, mặc dù biết nó sẽ tới.
Có lẽ, cô vẫn chưa chấp nhận được những điều hoàn toàn trái ngược cùng tồn tại
trong con người anh. Một vẻ ngoài vững vàng rắn rỏi đi chung với một tâm hồn
nhạy cảm mong manh. Nghĩ buồn cười. Chính anh cũng không biết tại sao mình lại
như thế, vậy mà cô lại hiểu. Cuộc sống bôn ba tự lập từ nhỏ đã tôi luyện anh
thành một người đầy bản lĩnh nhưng tình cảm đổ vỡ trong gia đình đã khiến anh
yếu đuối đến không ngờ. Cô yêu anh có lẽ một phần là vì vậy. Bởi cái chất cứng
cỏi trong anh cho cô cảm giác an toàn và được chở che; còn cái yếu đuối kia thoả
mãn sự tự ái và kiêu hãnh rằng cô không là người con gái bình thường như bao
người khác.
- Em yêu anh. Anh luôn biết điều đó - cô nói thật nhẹ nhàng
và từ tốn. Điều đó đúng. Đúng như đơn giản một với một là hai vậy.
- Thế
sao em lại nói chia tay?
- Yêu thì không được quyền nói tiếng chia tay
sao?
- Không. Em yêu anh. Anh yêu em. Vậy tại sao phải chia tay cơ chứ?
- Bởi vì ngoài anh và em, còn có cô ấy.
- Cô ấy không là gì hết.
- anh hơi cao giọng - Anh không có tình cảm gì với cô ấy cả, em biết điều đó mà.
- Phải. Nhưng mối quan hệ giữa hai người vẫn loay hoay không dứt được.
Và em biết, cô ấy yêu anh nhiều lắm.
Anh nhăn mặt tỏ ý bực mình.
- Anh không quan tâm.
- Nhưng em quan tâm. Nhìn cô ấy đau khổ, em
thấy mình như mang tội nặng.
- Em đừng vớ vẩn. Tội lỗi gì? Cô ấy biết về
em, biết về tình cảm của anh dành cho em nhưng cô ấy vẫn chấp nhận bước chân vào.
Đó là do cô ấy quyết định, cô ấy đau khổ với ai chứ?
- Anh không thấy
nói thế là tàn nhẫn sao?
- Không. Anh chỉ nhìn thẳng sự thật để nói thôi.
Sự thật? Cô mỉm cười chua chát. Sự thật là anh không muốn lựa chọn. Sự
thật là cả cô và người con gái ấy đều đau khổ. Người ấy không đủ can đảm rời xa
anh. Vì lý do gì? Chính cô cũng không hiểu nỗi. Chỉ biết là trong hai người,
phải có một người ra đi. Và cô biết, người ở lại không thể là cô.
- Đúng
là cô ấy đã quyết định thế, nhưng chính anh cũng đâu muốn tránh né chuyện này,
phải không? Anh để việc yêu em và việc có cô ấy ở bên cạnh cùng đồng hành trong
đời như một sự hiển nhiên. Anh có biết cảm giác của em và của cô ấy như thế nào
chăng? Đã bao giờ anh bận lòng?
- Em khó chịu ư? Sao trước giờ em không
nói?
- Nói để làm gì?
- Để anh biết.
- Anh biết rồi thì
sao?
- Thì... thì... - anh ấp úng.
Cô nhìn anh, thất vọng. Cô
quay ra biển, nuốt vội giọt nước mắt đang chực trào khỏi mi.
- Thôi anh,
điều đó không còn quan trọng nữa. Em chỉ mong chuyện chúng mình đừng trở nên quá
căng thẳng. Em không muốn đưa anh vào thế khó xử, phải lựa chọn hoặc tình yêu
hoặc gia đình. Cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì trong đêm đó cách đây năm
năm. Hãy thử trở lại giây phút ấy, chúng mình đang là bạn thân và coi như em từ
chối không nhận tiếng "yêu" của anh. Vậy nhé. Mình vẫn là bạn.
- Em thật
lòng muốn thế sao ? - anh nức nở.
Cô mỉm cười dịu dàng. Đưa tay lau vệt
nước mắt cho anh.
- Anh không thấy như thế là vẹn toàn à? Anh không mất
em và anh lại có cô ấy. Ba mẹ anh chắc sẽ vui lắm. Ngoan nào - cô nói kiểu dỗ
dành một đứa bé con, ráng sức làm cho giọng mình như đang bông đùa.
Anh
kéo cô lại và ôm thật chặt.
- Anh không muốn. Cứ như bây giờ không được
sao em? - anh nhìn thật sâu vào mắt cô và nhẹ giọng hỏi - như thế này, em không
hạnh phúc ư?
Cô nhìn vào mắt anh. Mông lung quá. Xa xôi quá. Cô thấy một
vật sáng trong đôi mắt ấy nhưng mỗi lúc cô đưa tay với thì nó lại tan ra. Cô bắt
đầu tự hỏi, phải chăng vật ấy không hiện hữu và cô đang hoài công bắt ánh trăng
trong bóng nước? Cô cúi đầu. Có những lúc người ta tự nhiên chẳng biết phải nói
gì và im lặng là cách trả lời hay nhất. Anh rụt tay, vẻ ngạc nhiên vẻ đau đớn.
- Vậy là em đã dứt khoát. Em không cho anh được dự quyền quyết định phải
không?
- Em không nói vậy. Mọi chuyện chưa hẳn đã hết. Em chỉ muốn anh
hãy suy nghĩ về những điều em nói. Rồi mình liệu sau.
Cô đưa tay xắn lại
tay áo sơ mi cho anh. Anh không bao giờ chịu cài nút , thích thả cho nó bay lùng
thùng. Anh bảo cài nút thì nóng mà xắn lên thì anh không biết làm. Ban đầu vì
bực mình thấy anh lôi thôi, cô mới làm giúp. Nhưng sau đó, nói sao anh cũng
không chịu học, bảo cô làm đẹp hơn và anh thích được cô "chăm sóc" như thế. Lúc
nghe anh lý sự, cô bật cười mà lòng thấy xao xuyến lạ. Rồi cứ mỗi lần hai đứa
giận nhau, cái tay áo lại được lôi ra. Cô sẽ im lặng ngồi cẩn thận xếp từng lớp
áo, vuốt phẳng phiu để có một đường gấp đẹp. Anh sẽ im lặng ngồi chăm chú ngắm
cô. Giây phút ngắn ngủi ấy thường giúp hai người bình tĩnh hơn, sáng suốt hơn.
Đó là nói thời gian đầu lúc mới nhận lời yêu anh, càng về sau, cô coi hành động
đó như một thói quen. Một thói quen dễ chịu. Tay áo đã được kéo lên gọn gàng và
đẹp mắt. Cô thở mạnh:
- Thôi, anh về khách sạn trước đi.
- Em
không về ?
- Không. Em muốn được một lần nhìn theo dáng anh từ phía sau
lưng.
- Thì bây giờ anh quay lưng lại. Em ngắm đi. Rồi thì... mình cùng
về.
Cô vừa cười vừa đẩy.
- Anh lại thế. Không về em... giận à.
Anh gãi đầu, vừa cười vừa bước, chốc chốc quay đầu nhìn như chờ đợi xem
cô có theo sau không. Cô phải xua tay dậm chân giả vờ dỗi thì anh mới thật sự
quay lưng đi. Khi cái dáng cao cao ngang tàng của anh khuất vào bóng cây cọ phía
xa kia, bên trên bãi cát trắng , cô mới thong thả đứng lên và đi ra biển. Cô
đứng yên cho từng cơn sóng vỗ nhẹ vào chân như thoa như nắn, nhắm mắt lại cho
làn gió mơn man trên da thịt như vuốt như ve. Cô chợt thấy lòng thanh thản.
Thanh thản vì sau bao nhiêu năm cô đã gỡ được nút thắt trong lòng mình. Cô biết
anh sẽ trở về, ngủ khì một giấc chẳng thèm bận tâm suy nghĩ câu chuyện vừa rồi.
Anh sẽ cho rằng cô chỉ hù doạ để dày vò anh chốc lát thôi. Ừ, chắc anh cũng chỉ
cảm thấy đau khổ trong chốc lát thôi, rồi anh sẽ quên nhanh. Nhanh như sự tồn
tại của cô trong cuộc đời anh vậy. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Cô nghĩ. Mọi
chuyện sẽ tốt đẹp thôi.
Cô đi thật nhanh ra hướng bến xe, cô cần cho anh
thấy sự kiên quyết của mình, có lẽ anh sẽ giận sẽ trách nhưng... chưa bao giờ
bước chân cô lại vang lên vui vẻ thế này!