Lại đến muộn nữa rồi! Thy hậm hực, thất vọng liên tục nhìn đồng hồ, đã muộn
hơn 1 tiếng rồi… giờ này lẽ ra nó và Huy đã ở trong rạp xem được nửa bộ phim rồi
ấy chứ. Hôm qua đã hứa như đinh đóng cột là hôm nay 4 giờ chiều hai đứa sẽ cùng
đi xem 1 bộ phim thật vui, để làm hoà sau vụ giận dỗi vừa rồi. Vậy mà… chỉ có
mình nó đứng ngẩn ngơ ngoài rạp như một con ngốc. Cậu luôn là thế… luôn bắt nó
phải chờ… Trời cũng đã xế chiều. Mặt trời cũng đang chuẩn bị nhường chỗ cho
bóng đêm, ráng đỏ nhuộm lên trời một màu kì quái, gió bỗng thổi qua thật nhẹ mà
sao Thy thấy ớn lạnh… Một buổi chiều hè thật kì lạ! Con bé nghĩ thầm rồi tự nhủ
sẽ không chờ cậu nữa, nó vào rạp… nhưng không phải xem phim, nó tự mua một que
kem để nhấm nháp. Một cảm giác tê lạnh cả lưỡi truyền đến sống lưng đến khó hiểu…
- Tớ tưởng cậu sẽ ăn kem socola? Cậu thích nó mà! Thy giật mình, quay lại…
không ai cả, nhưng rõ ràng nó nghe tiếng Huy? A, nó lại nhớ đến cái hôm cậu và
nó đi ăn kem, chỉ để xả cục tức trong nó. Nó đã gọi một que kem bạc hà, thay vì
socola như nó vẫn thích… chỉ vì Huy cũng gọi món đó. Nó với Huy là thế, hai
đứa là một cặp, một tình cảm đến thật nhẹ nhàng trong sáng như chiều mưa nó vô
tình trú ở hiên nhà Huy để vô tình nghe thấy tiếng dương cầm thật dịu dàng, du
dương từ bên cửa sổ. Một bản nhạc thật buồn, réo rắt, nhưng lại có sức hút vô
hình từ ngón tay của người đánh đàn. Gương mặt cậu lạnh, một cái gì đó mơ hồ khó
hiểu trong đôi mắt, cậu như không ý thức vào ngón tay mình, như đang nghĩ một
điều gì đó… lạ thay điều ấy lại làm nên một bản nhạc lạ đến khó hiểu nhưng hút
hồn. Huy thấy nó, cậu dừng lại và mời nó vào nhà để trú mưa. Nó nhận ra cậu…
chàng trai học bên lớp kế toán A vẫn cùng lớp B cậu học chung giảng đường môn
Triết mấy hôm. Cậu và nó quen nhau, rồi thành đôi một cách đột ngột nhanh chóng:
cậu ngỏ lời và nó đồng ý mà chưa thể hiểu nổi tình cảm của mình. Nó mến cậu
thật hay chỉ vì thương cho sự cô đơn của cậu: cậu mất mẹ từ nhỏ và sống với
người cha chỉ biết đến công việc. Nó không hiểu và cũng không muốn nghĩ sâu vào
điều ấy, nó nhận lời… để hai đứa là một đôi. Một đôi có quá nhiều những khác
biệt: cậu ít nói, nghiêm nghị, cậu giỏi che giấu cảm xúc mà không bao giờ thổ lộ
với nó cậu nghĩ gì, nó có cảm giác cậu với nó vẫn xa cách dù là một đôi… cậu chỉ
biết có người bạn thân là cây dương cầm để trút cho nó tất cả tâm sự? Nhưng nó
thì không, nó không chịu là một con bé vô hình, nó sôi nổi và bất cần vì luôn
sẵn sàng bất tuân lệnh, nó không muốn là một con robot chỉ biết làm theo những
gì đã là lập trình chỉ vì điều đó bình thường? Nó muốn nổi loạn và điều đó luôn
khiến nó bất đồng với Huy, tất nhiên Huy là người luôn nhún nhường nó. Nó không
thích điều ấy, và phản ứng lại, nó cố tình làm khác đi những điểm tương đồng
giữa nó và cậu mà nó từng tự hào; cậu thích kem socola, nó sẵn sàng gọi món khác
dù ghét cay món kem bạc hà? Cậu thích màu trắng bạc nó bảo là ghê dù nó thích
màu ấy? Những bản nhạc hay của cậu đưa cho nó xem nó bảo chỉ là những bản buồn
rợn người dù nó thích ở cậu những bản ballad buồn ngọt ngào ấy… nó muốn phá vỡ
tất cả, chỉ để cậu phải chú ý đến nó nhiều hơn thay vì cái cách hiện nay hờ hững
của cậu. Nó bước ra khỏi rạp thì cũng là lúc trời đổ mưa, cơn mưa ào ào như
trút nước. Nó lại quên áo mưa (như một thói quen-thói quen mà bao lần Huy phải
nhắc nó, Kệ, nó thích vậy), phải trú tạm trước cổng rạp. Nó ngao ngán nhìn cơn
mưa, một buổi chiều thật lạ… cơn mưa nặng hạt tưởng như sẽ không dứt, và lạ thay
mang trong nó một âm thanh kì quái thật lạ? Tiếng dương cầm nhanh gấp…. những
nốt nhạc đuổi nhau gấp gáp, réo lên một khúc chói tai, nó khiến con bé giật mình,
một chút gì đó khiến nó ngạt thở… - Huy! Con bé hét lên khi thấy dáng cậu
đang bước nhẹ trong mưa. Nó vùng chạy theo cậu đang bước trong mưa: - Huy!
Cậu làm gì vậy? Huy! Con bé gọi gào lên trong mưa, cậu như không nghe, vẫn
bước nhẹ… cậu có cái gì đó thật lạ, một cái gì đó như mơ hồ trong chiếc áo trắng
cậu đang mặc, cậu bước nhẹ mà sao nó không thể đuổi kịp cậu? Tiếng dương cầm vẫn
réo rắt trong mưa với âm thanh của bản nhạc chát chúa… Thy thấy mệt, nó gọi cậu…
cậu không nghe… nó mệt… nó muốn gục lại… nó muốn cậu quay lại… cậu sẽ thấy nó…
cậu sẽ lại bảo nó vào nhà trú mưa… Huy!……… - Cậu lại trễ giờ lên lớp rùi! đến
bao giờ Thy mới bỏ được tật ngủ nướng? - Có can gì đến cậu ông cụ non? Con
bé ương bướng vênh mặt nói to với cậu… Nhưng rồi… giật mình và nó nhận ra mình
đang mở mắt trên giường… trong phòng của nó… nó thấy lạnh và mệt… nó nhớ đến Huy.
Tại sao nó gọi mà cậu không nghe? Tại sao cậu lại chạy trong mưa? Tại sao tai nó
vẫn réo lên khúc dương cầm ma quái kia? Nó nhìn quanh rồi toan vùng dậy nhưng
thấy ê ẩm cả người. Nó mệt. Nó thấy mẹ bước vào mắt đỏ hoe: - Con làm gì mà
chạy trong mưa rồi gục ngay trước cửa nhà vậy? Về thì gọi cửa chứ? Có gì thì
phải bình tĩnh chứ? Về nhà? Nó chạy theo Huy mà? Cậu dẫn nó về nhà? Vậy cậu
đâu? Bên tai nó vẫn tiếng dương cầm réo rắt trong mưa: - Vậy Huy đâu? Cậu ấy
đưa con về mà? - Bình tĩnh đi Thy, con biết điều gì không quay lại được mà!
Tỉnh đi Thy! Nó ngạc nhiên… mẹ nó ngồi xuống giường nắm chặt tay nó, mắt vẫn
đỏ hoe… - Mẹ! - Nó hét lên một cách khó hiểu – mẹ bảo cái gì qua không lấy
lại được? Con hỏi Huy về chưa mà? Cậu ấy cũng dầm mưa! - Thy, con biết Huy đi
xa rồi mà! Mẹ nó nhìn nó nghiêm nghị Nó như ngất đi, choáng váng… tiếng dương
cầm réo rắt, khiến người ta phải sợ… cậu đi rồi! Đi xa mãi rồi… chiều mưa xối xả
bên hiên… mưa sẽ hoà trong nước mắt Thy… tại nó sao? Cậu trễ hẹn và chạy đi
trong mưa… chiếc ô tô ngược chiều… nó như thấy cậu nằm sõng soài dưới mưa… tiếng
dương cầm réo rắt sao chát chúa trong mưa… Nó đã khóc tưởng như cạn sạch cả
nước mắt. Nó nhớ tiếng dương cầm của cậu, nó muốn nói nó yêu những khúc ballad
cậu đánh lên trong khúc thuỵ du…. muộn mất rồi… Muộn rồi như nắng vàng thôi
không ươm sắc nừa, muộn rồi như mặt trời ngả mũ không níu nổi màn đêm đừng buông,
muồn rồi như giọt mưa nào đọng lại vỡ tan thành bóng nước, muộn rồi như gió
ngừng thổi qua vì mệt hay tại cây hờ hững? Muộn rồi… muộn rồi như con nhóc nhỏ
ương ngạnh hối hận vì không thể nói yêu cậu… nó yêu khúc thuỵ du buồn lắm mênh
mang trên phím đàn dương cầm cậu đánh. Muộn rồi… muộn rồi cho phím đàn kia ngừng
reo… Huy ơi… muộn rồi cho Thy ương ngạnh của cậu… Khúc dương cầm réo rắt trong
mưa… Thy đã thôi không khóc, nó tự nhủ nó sẽ chôn chặt hình ảnh cậu trong
trái tim nó. Chôn chặt mối tình đầu buồn sao của nó. Trớ trêu sao… càng quên lại
càng nhớ. Nó nhớ cậu, nhớ những khúc ballad của cậu bên phím dương cầm. Trên
giảng đường, thi thoảng nó vẫn ngoảnh người về chiếc bàn cậu vẫn ngồi, những
mong sẽ bắt gặp ánh mắt buồn kia của cậu, đôi mắt buồn nhưng nhìn nó thật dịu
dàng… giờ chỉ còn là một chỗ trống vô hồn… Nó không biết đã bao lần ghé qua nhà
cậu, chỉ để nhìn vào cửa sổ phòng cậu, nó mong thấy cậu bên phím dương cầm, cậu
sẽ thấy nó, sẽ dừng lại và bảo nó vào nhà… giờ chỉ còn là cánh cửa khép kín mà
có lần nó vô tình thấy ba cậu gục khóc trên ấy… Thật lạ, người cha mà cậu bảo vô
tình giờ lại khóc thật trẻ con nơi ấy, muộn rồi ư… muộn rồi Huy à! Chiều nay
trời lại mưa, cơn mưa nhỏ mà cứ dai dẳng không ngừng. Mưa như cũng dần cạn đi
rồi ư? Mưa không rào rào mạnh mẽ như ngày nào? Cũng như nó rồi sao/ Con bé nhỏ
ương ngạnh ngày nào thôi rồi không khóc. Muộn rồi Huy ơi… tiếng dương cầm réo
rắt trong mưa… - Thy à, sao cậu không bao giờ mang áo mưa? cậu biết dầm mưa
sẽ ốm mà! Cậu phải nghe lời chứ? – tiếng Huy sao dịu dàng tha thiết. - Việc
gì đến cậu đâu! Sao cậu cứ bảo tớ phải làm thế này thế nọ? Tớ sẽ dầm mưa, sẽ hát,
sẽ ngâm thơ trong mưa! – Thy đáp lại trong vô thức - Cậu lại thế! Cậu biết ốm
thì tớ sẽ lo cơ mà! Cậu ương ngạnh lắm Thy à… Thy giật mình cúi xuống… dưới
sân trường… mưa vẫn rơi… - Huy! – Thy hét lên kinh ngạc Nó thấy cậu, vẫn
chiếc áo trắng ấy, cậu đứng trong mưa, từ cậu như ngân lên khúc dương cầm réo
rắt trong mưa… cậu mỉm cười với nó. Cậu không khiến nó sợ, trái lại nó thấy như
vỡ oà trong lòng, nó muốn gặp cậu. Nó thổn thức mà nấc lên: - Huy à! Tớ sẽ
mang áo mưa, tớ sẽ không dầm mưa… hic… tớ sẽ nghe cậu, ông cụ non à! Huy ơi,
khúc dương cầm…. nó… nó… Huy! Đừng đi! Cậu lại quay lưng bước đi. Nó muốn
chạy theo cậu, nó chạy xuống sân nhưng cơn mưa chiều đột ngột xối xả, nó khựng
lại. Khúc dương cầm vẫn réo rắt trong mưa… Nó quay lại trước cửa lớp, nó lại
khóc, nó khóc…. cậu không nghe nó… cậu không còn nghe nó nữa à… Nó thấy bên kia
một chiếc áo mưa trắng gấp lại trên bàn… nó quay lai… - Huy ơi! – nó gọi cậu
nhưng chỉ đáp lại là tiếng mưa tuôn xối xả. Tiếng cậu nhẹ nhàng trong mưa, văng
vẳng khúc dương cầm réo rắt: “Mặc áo mưa rồi về đi Thy, về đi cô bé ương ngạnh
à!” Con bé đến ôm lấy áo mưa mặc vào rồi lặng lẽ bước vào trong mưa. Nó vẫn
khóc, giọt nước mưa như hoà cả vào nước mắt. Sẽ không ai biết nó khóc, cậu sẽ
không thấy nó khóc phải khóc? Nó sẽ nghe lời cậu mà! Tiếng dương cầm réo rắt
trong mưa… cậu vẫn nhớ, vẫn còn quan tâm đến nó… Nhưng sao cậu không ở lại để
nghe nó nói tiếp? Nó sẽ nói, nó sẽ nói nó nhớ cậu, nó sẽ nói nó yêu khúc ballad
mà cậu đánh, nó muốn hỏi… sao lại có khúc dương cầm réo rắt trong mưa? Khúc
dương cầm nghe sao thật lạ, nó khiến người ta phải sợ? Nó vẫn tìm kiếm cậu…
dù chỉ là một bóng ma vô thức… nó không thấy… nó đã mang áo mưa cơ mà… nó không
dầm mưa… nó nghe cậu… Huy ơi! Muộn rồi ư…? Nó tìm kiếm khúc dương cầm réo rắt
trong mưa… Mưa đã thôi không rơi. Nó không muốn, nó muốn mưa rơi, mưa rơi nữa…
rơi… rơi… thật nhiều, thật lâu để nó lại được gặp cậu. Nó muốn cậu nghe nó nói…
nó sẽ không ương ngạnh nữa… Mưa ơi… Huy ơi… Khúc dương cầm réo rắt trong mưa…
Nó đã làm cả rối cầu mưa, ngày nào nó cũng cầu… nó mong mưa… nó biết chỉ có mưa…
chỉ có mưa mới tạo được chuỗi kết nối kỳ diệu giữa cậu và nó… như mưa đã mang nó
đến gần cậu trong chiều mưa hôm ấy. Nó nhớ cậu… Tiếng dương cầm réo rắt trong
mưa… Nó giật mình và nhận ra âm thanh quen thuộc ấy! Huy! Huy đang ở đây! Nó
vùng chạy ra khỏi thư viện. Trời mưa. Mưa… mưa… mưa… trằng xoá cả trời đất. Mưa
xối xả như tuôn nước… Mưa mang theo cả vị nhớ trong nước mắt tuôn rơi… Tiếng
dương cầm ngân lên réo rắt trong mưa… - Huy ! Tớ biết cậu đang ở đây! Cậu ra
đây đi! Đừng trốn, tớ van cậu, tớ nhớ cậu, tớ nhớ cậu nhiều lắm! … Con bé nấc
lên nghẹn ngào, nó đang tìm cậu… mắt nó nhoè đi trong nước mắt… một cái gì đó
trắng mờ hiện ra thật dịu dàng… Khúc dương cầm vẫn réo rắt trong mưa… - Cậu
khóc à? Thy ương ngạnh đâu có khóc? Trời mưa to đấy, Thy mang áo mưa chứ vì tớ
hết áo mưa để cho cậu rồi! Giọng cậu vẫn thế vẫn dịu dàng… Nó lau sạch nước
mắt để nhìn rõ cậu hơn. Cậu vẫn đứng đấy… dưới mưa lặng lẽ… vẫn chiếc áo trắng
tinh khôi… vẫn đôi mắt buồn nhìn nó đăm đăm tha thiết sao đầy yêu thương… Nó
nhận ra cậu thật đẹp, đẹp trai một cách kì diệu. Nó mỉm cười: - Tớ mang áo
mưa! Cậu dừng lo. Tớ sẽ không ương ngạnh nữa! Cậu đừng đi! Cậu sẽ nghe tớ nói mà!
Cậu lắc đầu nhìn nó thật buồn: - Muộn rồi Thy à! Trời tạnh rồi tớ lại đi, cậu
đã tự chăm sóc cho mình rồi tớ có thể yên tâm đi nữa! Đừng khóc, Thy của tớ cứng
rắn lắm mà! - Tớ không biết! Huy ơi, khúc dương cầm trong mưa…. - Nó nghe
buồn mà hơi sợ à? – Huy nhìn nó mỉm cười, lúc này nó thấy cậu thật đẹp, rạng
ngời, đúng cái vẻ đẹp mà lần đầu tiên nó lặng ngắm cậu ngồi im đọc sách trong
thư viện. Thy gật đầu nhìn cậu, nó mong cậu nói hết cho nó biết. Nó muốn cậu
nói với nó, nó muốn cậu chia sẻ với nó thay vì với phím dương cầm lạnh lùng kia.
Huy nhìn nó đầy yêu thương: - Bản nhạc dang dở mà! Không một khúc nhạc nào
hoàn thiện nếu nó không được đánh hết! Tớ đã đánh dở và chợt nhớ đến cái hẹn với
cậu. Xin lỗi cậu, xin lỗi vì không thể là Huy - người lo lắng cho cậu như ngày
nào. Bản nhạc dang dở chưa đánh tớ tặng cậu. Tớ yêu cậu vì tớ nhận ra ở cậu
những gì thật đẹp, thật sôi nổi của cuộc đời mà tớ khó mở lòng ra. Tớ nhận ra ở
cậu một cái gì đó cần được quan tâm. Thy à, mối tình đầu và duy nhất của đời tớ!
Cậu sẽ giúp tớ đánh nốt bản nhạc ấy chứ? Đánh nốt để biết nó hay hơn? - Tớ
không biết đánh đàn, cậu biết mà! Huy ơi, tớ xin lỗi! Tớ xin lỗi Huy ơi…. Con
bé lại nấc lên nghẹn ngào. Nó sợ điều ấy, trong tiềm thức nó hiểu khi khúc dương
cầm kia được đánh xong, cậu sẽ vĩnh viễn tan biến… bản nhạc dang dở ấy đã níu
cậu ở lại… nó không muốn… Khúc dương cầm lại réo rắt trong mưa… - Thy biết mà!
Giúp tớ để tớ được thật sự ra đi, đừng để tớ phải lang thang trong mưa! Tớ xin
cậu, tớ lạnh… bản nhạc tớ viết còn ở trên dương cầm… Thy nấc lên nghẹn ngào…
nó sợ điều ấy… nó muốn có cậu, dù chỉ là một bóng ma trong tiềm thức của nó. Cậu
không biết là nó cần cậu đến thế nào… nó không thể… - Thy, tớ lạnh… tớ không
muốn chỉ là ảo tưởng trong mưa… Thy ơi… Khúc dương cầm thôi không réo rắt
nữa… mưa đã tạnh… cậu lại đi… còn lại mình nó trong nỗi nhớ, trong tiếc nấc
nghẹn ngào. Nó yêu cậu, nó muốn làm cho cậu tất cả những gì tốt đẹp nhất. Nó sẽ
nghe lời cậu, vì nó không muốn cậu phải lo lắng… nó sẽ đánh lại bản nhạc ấy… Huy
ơi… tiếng dương cầm réo rắt trong mưa… Sau mấy lần ngập ngừng nó đã quyết
định đến nhà cậu. Nó phải làm điều ấy dù biết sẽ mất cậu mãi mãi …nó không thể
ích kỷ… cậu cần điều ấy… nó không thể để cậu lại thất vọng về nó… Nó gặp ba
cậu. Nỗi buồn mất con đã khiến ông suy sụp hoàn toàn. Muộn rồi ư… muộn rồi cho
những gì đã mất không thể lấy lại… ông yêu Huy vô cùng nhưng ông lại không để
Huy biết điều ấy… muộn rồi để ông biết kình đã sai… muộn rồi… Huy ơi… Khúc dương
cầm réo rắt trong mưa… Ba Huy đã đồng ý để nó đánh cây dương cầm. Nó nhận ra
bản nhạc trên cây đàn còn kẹp lại, bản nhạc cuối cùng… Khúc dương cầm cho Thy và
cậu… Khúc dương cầm lại réo rắt trong mưa… trời lại mưa… nó biết cậu đang đến
để chờ nó… lần cuối cùng và mãi mãi… Bàn tay nhỏ của nó đặt nhẹ lên phím đàn.
Nó bắt đầu lướt nhẹ trên phím đàn, từng phím đàn réo rắt vang lên hoà cả trong
mưa… đoạn gợi đầu nghe sao thật buồn, gieo vào lòng người một thoáng lo sợ… đoạn
điệp khúc bỗng thật sôi nổi dồn dập, từng nốt nhạc đuổi nhau gấp gáp như cuộc
sống vội vã… khúc nhạc cuối nhẹ nhàng, dịu dàng đầy tha thiết, thật ngọt ngào…
Giờ thì nó hiểu tại sao… khúc dạo đầu là Huy, một con người khép kín đấy lo sợ
trước sự cô đơn trống vắng của cậu, cậu khao khát được yêu thương. Khúc điệp lại
là nó, con bé con sôi nổi nổi loạn như những nốt nhạc bay nhảy không theo một
khuôn thước nào. Khúc cuối là sự kết hợp của nó và cậu, thật dịu dàng, ngọt ngào
vì cả hai đã tìm được điều để lấp đầy khoảng trống thiếu sót trong tâm hồn mình.
Nó đã thật sự thả hồn vào khúc nhạc ấy, nó hay và tuyệt diệu đến kì lạ. Huy luôn
là thế, một chàng trai kỳ lạ, một chàng trai tinh tế trong tâm hồn lãng mạn của
một nghệ sĩ… Nó đánh xong bản nhạc cũng là lúc cơn mưa dần tạnh… nó thấy cậu
đang đứng lặng im bên đàn nghe nó, cậu mỉm cười thật tươi… thoáng chốc đôi mắt
cậu như không còn nỗi buồn miên man như ngày nào…. cậu thật dịu dàng tha thiết:
- Cám ơn Thy! bản nhạc đó mãi mãi thuộc về cậu như tình cảm của tớ! Tớ có thể
yên tâm đi rồi! Chào Thy! - Cậu sẽ vẫn về trong mưa chứ? Một chút thôi để tớ
biết có cậu! – Mắt con bé lại nhoà lệ khiến nó càng khó mà nhìn cậu, cái hình
ảnh trắng mờ huyền ảo ấy … - Hãy nghe mưa thử xem, Thy à! Cám ơn rất nhiều,
yêu cậu và nhớ nhiều! – Cậu lại mỉm cười thật tươi. Cậu quay lại mỉm cười với
cha cậu còn đứng sững sờ: “Con yêu ba! Con thanh thản vì biết ba cũng yêu con!”
- Cậu cho tớ chạm tay vào cậu nhé! – Huy ngập ngừng quay lại hỏi Thy - Tất
nhiên, cậu có thể mà… – con bé nhìn cậu mắt nhoè lệ, nó hiểu đây là phút cuối
cùng cậu bên nó thật gần ấy. Nó chìa tay ra, bàn tay cậu chạm đến… thật lạnh…
nó đã muốn rút tay lại… nó hiểu cậu cần hơi ấm từ nó… một khoảnh khắc thoáng
đến… nó ước chi có thể níu lại thời gian để nó còn mãi… gió xin đừng thổi… mưa
xin đừng tạnh để cậu ở lại đây… nhưng rồi hình ảnh cậu nhạt dần trong mắt nó,
thật đẹp và dịu êm… mưa vẫn tí tách từng giọt bên cửa sổ… Khúc dương cầm thôi
không réo rắt nữa… một bản nhạc mới vừa ngân lên trong lòng nó… bản nhạc của
Tình yêu diệu kỳ du dương ngân nga…