Trời hôm nay có mưa. Những giọt mưa nghiêng nghiêng tựa như muôn vàn nước mắt
của thế gian đang rơi xuống. Buồn. Gió lạnh từng cơn thổi qua khung cửa. Ngoài
đường, những dòng người hối hả lao đi...
Hôm nay là thứ bảy. Những ngày cuối tuần thế này, tôi thường đi cà phê, nhưng
hôm nay thì không. Thôi gặm nhấm cô đơn bằng ly cà phê đắng mà bằng những cơn
mưa cuối mùa...
Thói quen cà phê một mình của tôi đã được bao lâu rồi? À, lẩm nhẩm, lẩm nhẩm,
một năm ba tháng mười ngày, kể từ cái hôm chia tay anh. Nhanh quá, mới đây mà đã
chừng ấy rồi sao? Lắm lúc tôi giật mình lo sợ mình mất đi ý niệm về thời gian.
Anh đã có người yêu mới. Anh vẫn vui cười đi ngoài đường và không hề gọi cho tôi
một cú điện thoại nào. Vậy mà, tôi vẫn chờ, vẫn đợi. Một sự đợi chờ rất kỳ lạ và
mơ hồ. Mong mỏi nhận được một cú điện thoại từ anh vào mỗi ngày thứ bảy... Đợi
rồi thất vọng. Nhiều khi tôi tự hỏi mình đang đợi chờ cái gì?
Mỗi ngày tôi đều đọc đi đọc lại những bức thư anh từng viết cho tôi. Tất cả chỉ
là một cái gì xa xôi của quá vãng. Đọc xong rồi cười, rồi lại bật khóc...
Đã nhiều ngày tháng, tôi rơi vào tâm trạng trống rỗng. Không rõ buồn hay vui,
trong lòng cứ rỗng tuếch, tôi đi và về như một chiếc bóng. Tôi tự thu mình trong
một cái vỏ và vĩnh viễn không bao giờ muốn ai phá vỡ nó. Lắm lúc, khi một mình
trong căn phòng hẹp, tôi sợ hãi mơ hồ. Tôi đã quá yếu đuối, đã quá tệ hại khi
trở nên thế này phải không? Nước mắt tôi trào ra... Không rõ mình có phải đang
khóc không? Cảm xúc cũng trở nên mơ hồ...
Lát sau thì trời tạnh. Đứa bạn thân rủ: “Đi cà phê! Tao buồn quá!”. Lát sau nữa
thì hai đứa có mặt ở một quán cà phê quen. Ít ra thì hôm nay, tôi không hoàn
toàn là một kẻ cô đơn.
Tôi lấy muỗng khuấy nhẹ ly cà phê đen sánh. Hớp một ngụm, đắng nghét đầu lưỡi.
“Cà phê đắng quá mày ạ!”. Tôi nhăn mặt bảo.
“Ừ, sao mày lại uống?”. Tôi bật cười: “Cũng giống như tao chấp nhận việc đợi
anh...”. Nó ngán ngẩm lắc đầu: “Tao không có ý kiến nhiều chuyện tình yêu của
mày, vì dù gì, tao cũng chỉ là bạn thân của mày. Tao chỉ cho mày biết cảm nhận
của tao, thế thôi. Tao không muốn đứa bạn thân của tao khổ”. Nó lặng đi ít phút
rồi tiếp: “Vì bản thân tao đã quá khổ vì tình”. Tôi mới giật mình nhớ ra, bạn
mình đã trải qua mấy lần dang dở. Nó yêu hết mình, tôi vẫn nhớ cái lần tôi
khuyên nó: “Mày yêu gì yêu cũng nên giữ lại chút gì cho mình”. Thế rồi nó phớt
lờ, nó bảo: “Mỗi người có cách sống khác nhau. Đối với tao, yêu là trọn vẹn”.
Rồi khi nó điện thoại cho tôi và nức nở. Tôi chỉ thấy thương nó hơn bao giờ hết.
Vội chạy sang chở nó đi cà phê, đi vòng vòng. Lúc ấy, nó luôn nói: “Chỉ có mày,
một đứa không có bồ mới sẵn sàng chở tao đi khi tao đau khổ nhất!”. Rồi một hôm,
nó bảo: “Tao sẽ không yêu nữa mày ạ”. Tôi thở nhẹ, ừ, thà như thế tốt hơn. Tình
yêu? Ừ, tình yêu là gì mà sao mọi người ai cũng phải đau khổ, cũng đớn đau?
Nhưng đó cũng chỉ là một công bố nhất thời khi người ta đã mất mát quá nhiều vì
yêu. Bản thân con người, tận sâu trong tiềm thức, yêu vẫn là một nhu cầu, một
khao khát lớn lao. Rồi nó lại có người yêu. Nó nói với tôi: “Tao không thể nào
thực hiện được lời đã nói, tao cần một tình yêu. Tao không biết sẽ ra sao, nhưng
tao đã đón chờ sẵn cuộc chia tay!”. Tôi lắc đầu, tại sao dẫu biết là đau khổ
nhưng người ta vẫn lao vào. Con thiêu thân cũng thế, lao vào ánh sáng để rồi
chết đi...
*
Trong một lần tha thẩn trên mạng, tình cờ tôi vào blog của một người con trai có
khuôn mặt góc cạnh. Đọc hết những dòng nhật ký của một người dưng, vậy mà khi
không lại bật khóc. Ừ thì, cái chuyện chia tay có phải là của riêng ai? Người
nào cũng có một góc cô đơn trong tâm hồn. Tôi để lại dòng comment: “Xin cám ơn
anh”.
Tôi quen biết anh từ dạo đó.
Kể từ đó, tôi thường xuyên vào blog của anh như một thói quen, chỉ để lại dòng
comment “Cám ơn” sau mỗi bài viết.
Có lần, anh viết: “Tình yêu khiến người ta hạnh phúc, nhưng cũng khiến người ta
đau khổ. Có lẽ, ta sẽ cô đơn, sẽ thấy tan nát nếu mất đi tình yêu, đừng né tránh
nỗi đau, hãy đối đầu và làm bạn cùng nỗi đau và đơn côi. Rồi có lúc, ta sẽ bước
qua được cái ranh giới nhỏ nhoi”.
Tôi không biết mình có bước qua được cái ranh giới mà anh nói hay không. Lòng
vẫn băng giá lạnh căm.
Một hôm, anh viết e-mail cho tôi hỏi: “Vì sao lại cám ơn anh?”. Tôi trả lời: “Vì
những gì anh viết!”. Tôi trở thành một người bạn của anh. Chúng tôi nói với nhau
nhiều. Về quá khứ của mỗi người, về tình yêu...
Đối với tôi, anh là một người bạn ảo. Người ta có thể dễ dàng nói ra tất cả
những gì bình thường người ta không thể nói khi bước vào thế giới diệu kỳ này.
Hơn nữa, anh ở tận nước Nhật xa xôi...
Thi thoảng, anh điện thoại cho tôi. Anh thường động viên tôi, rằng em đừng bận
tâm việc mình cô đơn hay không, rằng có nhiều thứ còn quan trọng hơn nỗi cô đơn
kia, em à! Nhưng có lần, tôi hỏi ngược lại anh, thế anh có cô đơn không? Anh vẫn
trải lòng mình với cô đơn trên những trang blog đó thôi, anh vẫn chưa có được
một người yêu nào đó thôi. Anh chỉ im lặng, rồi lại bảo: “Có những thứ không
phải muốn là được. Anh chưa gặp được ai có thể làm anh rung động”.
Tôi bận rộn với chuyện học hành thi cử, anh vẫn e-mail cho tôi đều đặn. Lòng tôi
bớt đơn côi vì ít ra, cũng có một nơi san sẻ. Anh cũng bảo: “Cám ơn cuộc sống đã
cho anh quen em. Nhóc à! Một người bạn, một người em...”. “Đừng gọi em là nhóc,
đã 20 rồi!”. “Ừ, anh gọi là bé vậy!”.
Nhiều lúc tôi bông đùa: “Anh có nghĩ mình sẽ yêu lần nữa?”. Anh đáp lạnh lùng:
“Không bao giờ”. Rồi tôi tự hỏi mình, mình sẽ yêu lần nữa không? Anh - người yêu
cũ của tôi - vẫn thấp thoáng trong ký ức của tôi...
*
Một ngày, khi tôi vừa tan học, có điện thoại, tiếng nói quen thuộc làm tôi giật
mình: “Anh đang ở Sài Gòn, em đang ở đâu?”.
Nửa tiếng sau, chúng tôi gặp nhau tại một quán cà phê trên đường Nguyễn Trãi. Ở
ngoài, anh trông có vẻ hiền lành và dễ gần hơn trên blog. Anh hay cười, nụ cười
cũng hiền với hai cái răng khểnh. Hai chúng tôi không nói với nhau nhiều, chỉ
nhìn nhau. Rồi anh bảo: “Mắt em buồn quá đó nhóc, nó không nên có ở một người 20
tuổi!”. Tôi trả lời: “Cũng không nên có ở một người 25, phải không?”. “Hôm nay,
em có thể dành cho anh cả ngày để tâm sự không? Ngày mai anh đã đi rồi...”.
“Ngày mai? Nhanh vậy?”.
“Ừ, anh về đây vì công việc mà!”.Tôi đồng ý rồi sau đó, tôi theo anh về khách
sạn anh nghỉ. Hai chúng tôi bắt đầu nói với nhau nhiều hơn. Anh nói: “Khi nãy
anh có gặp người yêu cũ, đúng là cái gì đã qua hãy cho nó qua, một cách bình
thản em à!”. Anh chợt quay sang nói khẽ với tôi: “Em hiền và dễ thương lắm
nhóc”.
Anh nhìn tôi, im lặng. Cả hai đều không nói gì nữa.
Rồi tôi nhắm mắt, đón nhận nụ hôn từ anh. Nụ hôn từ gần hai năm tôi mới được nếm
lại. Một cảm giác vừa mới mẻ vừa quen thuộc chảy tràn vào lòng. Con tim tôi đập
gấp gáp, vội vàng. Anh dừng lại, kê sát vào mặt, nắm lấy tay tôi và bảo: “Chúng
ta hãy yêu nhau, nha nhóc!”. Tôi nhìn anh, rồi lại khẽ gật đầu. Tôi và anh đến
với nhau, trao cho nhau mà lạ kỳ thay nước mắt ai cũng chảy. Hai kẻ cô đơn đang
tìm đến nhau?
Rồi chúng tôi rời khách sạn, tôi chở anh dạo khắp nẻo đường Sài Gòn. Thứ bảy đầu
tiên, tôi nghe lòng mình thôi khắc khoải.
Ngày đầu tiên trôi qua chóng vánh. Tôi về nhà mà thao thức, tự hỏi mình đang làm
gì? Vội vã? Dễ dãi? Tôi vốn không phải tuýp người đó. Nhưng vì sao? Tôi thở nhẹ,
đổ lỗi cho con tim... Hình ảnh của người yêu cũ thấp thoáng, làm tôi bỗng nhói
lòng, cảm giác có lỗi. Nhưng tôi biết, mình đã sẵn sàng cho một tình yêu mới...
Ngày hôm sau, anh bận việc với công ty suốt cả buổi sáng. Đến chiều, anh gặp
tôi, cả hai đều mừng rỡ tựa như đã xa nhau lâu lắm. Chúng tôi hát khe khẽ cho
nhau nghe, tôi dựa vào lưng anh và nhận ra bờ vai anh rộng quá...
Đêm đó, tôi nằm cạnh anh, trong khách sạn. Lại quấn lấy nhau, nóng bỏng. Tôi
hỏi: “Còn bao lâu nữa thì anh phải đi?”. “Bốn tiếng nữa em à!” - anh đáp, giọng
buồn buồn. “Chừng nào gặp lại nhau hả anh?”.
“Anh không biết em à! Có thể là một năm hoặc hơn nữa. Anh sẽ cố gắng về thăm
em...”.
Tôi lặng im, vùi đầu vào ngực anh. Tay quàng qua ôm lấy anh. “Chẳng lẽ yêu nhau
mà chỉ gặp nhau mỗi năm một lần sao anh?”. Tôi nhìn anh đợi lời đáp. Anh thì
thầm: “Đợi anh, em nhé, khi anh đã có đủ những cái anh cần phải có, anh sẽ về
cùng em! Và mình sẽ mãi bên nhau. Chắc khoảng hơn năm năm, anh sẽ về đây sống
cùng em... Quan trọng cả hai có được niềm tin”. Tôi không đáp. Đợi? Tôi sẽ phải
đợi bao lâu? Và tôi có đủ kiên nhẫn để đợi không? Liệu trong khoảng thời gian
quá dài xa anh, tôi có đủ bản lĩnh để giữ mình thoát khỏi những cám dỗ bình
thường của một con người. Và anh có thực hiện những gì anh đã nói? Có thật anh
đang yêu tôi, hay chỉ nhất thời muốn chung đụng thể xác? Sao anh lại có thể yêu
tôi nhanh đến vậy trong khi ngần ấy thời gian anh đã sống trong cô đơn? Rồi tuổi
xuân của tôi, có chờ tôi không? Phải làm sao khi anh trở về, tôi không còn trẻ
đẹp, và anh sẽ có người khác?
Bao nhiêu câu hỏi rối bời đặt ra, tôi gần như choáng ngợp trong đống câu hỏi đó.
Và tôi cũng sợ nghe những câu trả lời. Liệu câu trả lời ấy có phải là chân thật
khi thời gian khiến cho mọi điều có thể thay đổi?
*
Cái gì đến sẽ đến.
Tôi cùng anh trên chiếc taxi đưa anh ra sân bay. Lúc này, anh chỉ nắm tay tôi
thật chặt, không nói thêm bất kỳ lời nào. Tôi nhận ra, tay anh thật to, thật
chắc...
Hai ngày. 48 tiếng, tôi và anh đã là của nhau.
Có những thứ, tôi gìn giữ bao lâu, lại chấp nhận cho anh trong phút chốc.
Tôi biết gì về anh? Một Việt kiều Nhật. 25 tuổi, chấm hết. Nhưng tất cả niềm tin
của tôi đều đặt ở anh...
Nước mắt tôi trào ra, trong giây phút đó, tôi ôm chặt lấy anh.
Tôi chỉ biết mình yêu anh.
Lúc sân bay cất loa gọi, tay tôi đột ngột níu lấy anh một cách vô thức. Anh đi
thật sao anh? Đến lúc này, tôi cũng ngờ ngợ, rằng chuyện anh gặp tôi đó, yêu tôi
đó, cùng tôi trải qua 48 tiếng đồng hồ chỉ là giấc mơ.
Rồi anh cũng đi. Tôi đứng đó một mình, cố trông theo giây lát, rồi quay về nhà.
Gần một giờ sáng...
Gió đêm thổi tốc vào mặt. Lạnh căm. Tôi không mặc áo khoác, nghe hơi lạnh thổi
cả vào tâm hồn. Giá mà trời lạnh hơn tí nữa, không chừng tâm hồn tôi cũng sẽ
đóng băng theo...
*
Anh đi, để lại tôi trong nỗi nhớ thương vô bờ. Càng rơi vào sự cô đơn sẵn có.
Những cú điện thoại gọi về cho tôi, tiếng anh nhẹ nhàng hỏi tôi: “Có đợi anh
được không?”. Tôi đáp: “Được”, dù trong lòng hoài nghi về chính mình.
Tôi nói với đứa bạn thân về anh. Về việc tôi đã bắt đầu cho một tình yêu mới. Nó
bảo: “Mày điên à? Mày vì một người tình hai ngày mà chờ đợi như thế sao? Một,
hai hay năm năm hay hơn nữa? Mày đánh đổi cả một thời tuổi xanh và có chắc nhận
được lại những điều mày đáng phải có?”. “Tao không biết!”. Tôi thở nhẹ, nhìn rất
lung ra ngoài đường. Những chiếc xe hối hả lao đi...
*
Những tháng ngày dài lại nối tiếp nhau. Tôi vẫn sợ, những nỗi sợ mơ hồ cố hữu,
vẫn hay khóc thầm và nhớ anh.
Có những giây phút, tôi cô đơn kinh khủng. Những tối thứ bảy, tôi cà phê một
mình và nghe nước mắt chảy ngược vào trong. Nỗi đau đôi lúc thành sự tị hờn khi
thấy những cặp tình nhân hạnh phúc bên nhau vào những ngày cuối tuần.
Người ta bảo, sự chờ đợi nào cũng sẽ xứng đáng với cái nó sẽ có.
Tối về nằm dài trong một ngày thứ bảy cô liêu, nằm trong căn phòng 16 m2, giam
hãm mình trong bốn vách tường lạnh giá. Tôi khát khao một bàn tay, một vòng tay
ấm. Có những người muốn đến với tôi, nhưng tôi không dám đến lại với họ. Tôi
nghi ngờ tất cả, liệu mình thử yêu lần nữa, có thành công không hay lại tiếp tục
ôm lấy đau thương...
Một ngày như mọi ngày trôi qua. Tôi nhắm mắt và chìm vào giấc mộng mị êm đềm.
Trong đó, tôi thấy anh nắm lấy tay tôi và dắt tôi đi trên một con đường không
người, rất bình yên...